[RhyCap] Trước Mặt Là Em, Phía Sau Là Bình Yên.
Chương 1
Bệnh viện Đại học Y dạo gần đây đông bất thường.
Đợt thực tập mới bắt đầu, các y sinh trẻ tuổi chen chân khắp hành lang, tay cầm sổ, tai đeo bảng tên sáng loáng.
Mỗi lần bước qua khoa Nội tổng hợp, không khí lại như căng ra, bởi trưởng khoa trực tiếp hướng dẫn – bác sĩ Nguyễn Quang Anh – là người nổi tiếng nghiêm khắc.
Người ta đồn, anh là kiểu bác sĩ điển hình: khô khan, nguyên tắc, không nương tay với bất cứ ai.
Đẹp trai nhưng lạnh lùng.
Trong hàng sinh viên năm ba đứng xếp hàng hôm ấy, Hoàng Đức Duy – một cậu sinh viên nhỏ người, dáng thư sinh, mái tóc hơi xoăn lòa xòa trán – nắm chặt cuốn sổ tay, nhìn người đàn ông trước mặt không chớp mắt.
Nguyễn Quang Anh
Các em là sinh viên y, đừng tự cho mình cái quyền được ngây thơ nữa.
Nguyễn Quang Anh
[đứng thẳng, giọng trầm khàn nhưng vang rền]
Nguyễn Quang Anh
Trước mặt là bệnh nhân, phía sau là pháp luật.
Nguyễn Quang Anh
Làm gì thì làm, đừng để phải hối tiếc.
Duy đã nghe câu đó rất nhiều lần sau này, trong mơ, lúc học bài, cả khi viết luận.
Nhưng lần đầu nghe, trái tim cậu bỗng đập khác đi.
Cậu không sợ, mà thấy... rung động.
Chỉ biết rằng lúc đó, người đàn ông đang nói chuyện về trách nhiệm nghề nghiệp lại đẹp trai đến mức không tưởng, và tận tâm đến mức khiến cậu muốn trở nên tốt hơn.
Vì chính cậu, và cũng vì... người ấy.
Những ngày sau đó, thực tập bắt đầu như dòng chảy đều đặn.
Bác sĩ Quang Anh vẫn nghiêm túc, ít cười, chỉ nói đúng chuyên môn.
Duy chăm chú quan sát từng hành động của anh – cách anh đặt ống nghe, hỏi bệnh, trao đổi với bệnh nhân.
Không chút dư thừa, không câu nệ, nhưng vô cùng tận tình.
Một buổi chiều, Duy trực muộn cùng nhóm.
Có ca cấp cứu chuyển đến – một cụ ông cao tuổi, khó thở, có tiền sử COPD nặng.
Duy loay hoay đặt đường truyền, mồ hôi túa ra.
Đúng lúc tay run lên, một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cậu.
Nguyễn Quang Anh
Lùi lại, để tôi.
Giọng bác sĩ Quang Anh vẫn trầm, nhưng lần đầu tiên Duy thấy anh... không lạnh.
Nguyễn Quang Anh
[cẩn thận thao tác, xong xuôi, quay sang]
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ không được phép để nỗi sợ dẫn đường.
Nguyễn Quang Anh
[ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nhưng ai cũng từng sợ.
Nguyễn Quang Anh
Điều quan trọng là mình học cách bước qua nó.
Duy gật nhẹ, lòng dậy sóng.
Cậu biết, mình đã thích người này mất rồi.
Không phải vì vẻ ngoài, không chỉ vì năng lực.
Mà vì sự ấm áp, giấu kín bên trong sự nguyên tắc đến khô khốc ấy.
Tối hôm đó, Duy ghi nhật ký trực.
Hoàng Đức Duy
📒: Hôm nay anh đặt đường truyền hộ mình. Tay anh lạnh. Nhưng ánh mắt thì rất ấm. Mình nghĩ, mình yêu mất rồi.
Comments
FuongMeo
bà Duy bả rung động nhanh quá hen=)))
2025-06-20
1
⚡Minne🐑
Chòi oi, hôm qua nói với Sốt em canh Sốt ra cái em đi học rầu em quơn luonn 😭
2025-06-20
1
bạn gái Đăng Dương.
copd là gì dạ
2025-06-20
1