Chương 4

Kể từ buổi tối hôm đó, mọi thứ giữa họ như thay đổi – dù chẳng ai nói rõ điều gì.
Vẫn là bác sĩ Quang Anh nghiêm khắc, vẫn là sinh viên Duy lặng lẽ và siêng năng.
Nhưng đâu đó, có thứ gì đó đã vượt khỏi quỹ đạo ban đầu.
Ánh mắt lâu hơn vài giây.
Cái gật đầu nhẹ hơn khi chấm điểm lâm sàng.
Một lời nhắc nhở không còn lạnh buốt mà mang theo chút dịu dàng.
Giữa khoa Nội đầy áp lực và tiếng máy tim, hai người tưởng chừng chẳng có chút liên quan gì lại ngày một gần nhau… đến mức bắt đầu va phải một bức tường lớn: giới hạn.
🌷
Buổi chiều thứ Sáu, Duy nộp bảng đánh giá cá nhân muộn.
Khi cậu đến phòng làm việc của Quang Anh, mọi người đã về gần hết.
Anh vẫn ngồi đó, tay cầm xấp bệnh án, kính trễ xuống sống mũi.
Khi nghe tiếng gõ cửa, anh ngẩng lên – ánh mắt chạm vào Duy, khẽ giãn ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đến trễ.
Anh nói nhưng không mang ý trách móc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi… nhưng em có đem cà phê.
Duy giơ lên một ly giấy nóng hổi, hơi nước còn nghi ngút.
Mùi cà phê đen không đường – đúng kiểu Quang Anh thích.
Anh nhận lấy.
Cà phê nóng – và lòng cũng âm ấm.
Họ ngồi đối diện nhau.
Không nói gì một lúc lâu.
Rồi Quang Anh đặt ly xuống bàn, đột ngột hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, em có nghĩ mối quan hệ này… không đúng không?
Câu hỏi thẳng, dứt khoát.
Như một lưỡi dao – nhưng Duy không sợ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết rõ vị trí của mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhìn thẳng vào anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Và em cũng biết mình đang cảm thấy điều gì.
Im lặng.
Tim Quang Anh đập mạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thích anh, thầy ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rất thích.
Quang Anh nhắm mắt.
Anh đã biết.
Nhưng khi nghe chính miệng cậu nói ra, mọi phòng tuyến trong anh như chao đảo.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đứng dậy, quay lưng lại, nhìn ra khung cửa kính]
Bầu trời Sài Gòn sẩm tối, mây kéo xám đặc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh là người hướng dẫn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là sinh viên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh hơn em chín tuổi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh khô khan, nghiêm khắc, không biết nói lời ngọt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đến gần anh… chỉ sợ em thiệt thòi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em tự nguyện.
Giọng Duy vang lên phía sau, nhỏ mà chắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em yêu anh là khi anh răn đe các bạn y sinh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc đó anh nói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
‘Các em là sinh viên y đừng tự cho mình cái quyền được ngây thơ nữa. Trước mặt là bệnh nhân, phía sau là pháp luật. Làm gì thì làm, đừng để phải hối tiếc.’
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[đứng dậy, tiến đến gần anh thêm một bước]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lúc đó em biết… em yêu đúng người rồi.
Quang Anh quay lại.
Nhìn cậu – mắt sáng, môi run run nhưng ánh nhìn đầy kiên định.
Anh không nói gì.
Chỉ đưa tay, rất chậm, chạm nhẹ vào má cậu.
Như thử xem đây có phải là thật.
Duy không né.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cho anh thời gian.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[thì thầm]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa từng vượt ranh giới.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… nếu em vẫn đứng đây, một ngày nào đó, anh sẽ bước tới.
Duy mỉm cười.
Nước mắt long lanh nhưng không rơi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em chờ được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Miễn là người bước đến vẫn là anh.
🌷
Khi cánh cửa phòng khép lại, không ai biết đã có điều gì xảy ra trong đó.
Nhưng những người tinh ý bắt đầu nhận ra:
Bác sĩ Quang Anh dạo này hay uống cà phê ly giấy.
Và hay mỉm cười khi nhìn một sinh viên tên Duy bước qua hành lang.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play