Chương 5

Trực đêm ở khoa Nội không phải điều gì xa lạ, nhưng vẫn luôn là những đêm dài nhất.
Đèn trắng sáng cả hành lang, tiếng dép loẹt xoẹt của y tá, tiếng máy tim dồn dập và tiếng thở khò khè của bệnh nhân tạo nên một bản hòa tấu không ai mong nghe, nhưng tất cả đều buộc phải quen.
Đêm nay, Duy trực cùng tổ.
Quang Anh cũng ở lại viện, theo dõi một ca suy hô hấp nặng sau đợt nhiễm trùng huyết.
Khi trời gần khuya, y tá gọi gấp lên tầng 7 – phòng cấp cứu nội khoa.
Y tá
Y tá
Bệnh nhân 70 tuổi, tiền sử COPD, đột ngột khó thở, SpO₂ giảm còn 78% dù đã thở oxy mask.
Y tá
Y tá
[báo nhanh]
Duy chạy lên đầu tiên.
Tim cậu đập thình thịch không phải vì sợ, mà vì trong khoảnh khắc đó, mọi thứ cậu từng học, từng ghi chép, bỗng trở nên sống động đến rùng mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chuẩn bị máy hút đờm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đo lại sinh hiệu!
Y tá
Y tá
Đang hút!
Người bệnh nhân gầy xọp, ngực co kéo mạnh, mặt tím tái.
Duy nhẩm tính: SpO₂ vẫn không lên, nguy cơ suy hô hấp cấp.
Cậu chưa kịp quyết định thì Quang Anh bước vào.
Anh không nói, chỉ liếc qua một lượt, rồi ra lệnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chuẩn bị đặt nội khí quản.
Mọi thứ diễn ra như một cơn lốc.
Duy là người phụ giúp đặt máy.
Tay cậu run nhưng ánh mắt vẫn sáng.
Mồ hôi chảy dọc sống lưng, lòng chỉ có một câu lặp đi lặp lại: Bệnh nhân này không được ngưng thở.
Không được chết trong ca trực của mình.
Không được để thầy thất vọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy, giữ tay.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ra lệnh]
Cậu gật đầu, nắm chắc bàn tay gầy guộc của bệnh nhân.
Lần đầu tiên cậu nắm tay ai đó… không phải vì tình yêu, mà vì sinh – tử.
🌷
Sau hơn nửa tiếng, bệnh nhân được đặt nội khí quản thành công, SpO₂ tăng dần lên 92%.
Cả phòng lặng đi khi nguy kịch qua.
Quang Anh cởi găng, bước sang một bên.
Duy theo sau, tay vẫn còn dính mồ hôi lạnh và chút máu.
Cậu đứng cạnh anh, không nói.
Chỉ có hai người, trong hành lang vắng lặng.
Quang Anh nhìn cậu.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em làm tốt lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[nói nhẹ nhưng thật lòng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sợ…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[thở ra]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em không muốn bỏ chạy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bác sĩ giỏi không phải là người không sợ.
Quang Anh lặp lại lời mình từng nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà là người biết sợ nhưng vẫn ở lại.
Anh chậm rãi đưa tay, lần đầu tiên, không còn là một cái chạm nghề nghiệp, mà là một cái nắm tay thật sự – của người với người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đã thấy em rồi, Duy.
Giọng anh trầm và mềm hơn mọi khi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không còn là một sinh viên giỏi… mà là một người đủ dũng cảm để bước vào nỗi đau và ở lại với nó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[siết tay lại, rất nhẹ]
Trong lòng cậu, biết bao mùa yêu thương dâng lên, nhưng cậu không nói ra.
Chỉ nhìn anh – và mỉm cười.
Cái nắm tay ấy kéo dài gần một phút, nhưng với Duy, nó như một đời người.
🌷
Sau đêm đó, chẳng ai hỏi gì thêm.
Nhưng một điều hiển nhiên là từ hôm ấy:
Nguyễn Quang Anh bắt đầu không còn là “thầy” trong lòng Duy nữa.
Anh là người mà Duy yêu, và đã tự tay giữ lại nơi sinh tử.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play