Ra tới bờ sông, gió thổi lồng lộng, mặt nước lấp lánh ánh chiều vàng như rắc mật ong.
Dưới bến, mấy cây dừa nước nghiêng nghiêng, lá xòe ra như mấy bàn tay gầy guộc quơ vào dòng trôi.
Xa xa có tiếng mấy đứa con nít trong xóm cũng đang la ó, chắc đang lội dưới mương nghịch cá lia thia.
Duy hí hửng chạy trước, chỉ tay xuống cái lốp xe đen sì nằm chỏng chơ bên bãi cỏ
Đức Duy
Thấy hông? Em nói mà.
Đức Duy
Bửa hổm trôi dạt vô đây á. Hôm nay 2 mình chiếm luôn. Ai giành em đập chết.
Quang Anh đi tới sau, nhìn cái lốp, hừ mũi
Quang Anh
Mày với cái đám đồ chơi lượm mót. Mai mốt lấy luôn ghe ông Bảy về chèo đi cho máu.
Duy liếc xéo anh một cái
Đức Duy
Mắc cười! Ghe ông Bảy bự bằng cái nhà, em với mày chèo chắc chìm luôn á.
Đức Duy
Bộ mày muốn em chết sặc chết ngộp hả?
Quang Anh chống nạnh, cười khì
Quang Anh
Tao chưa muốn mày chết đâu, còn phải chừa mày ở đây cho tao kiếm chuyện chọc chơi nữa chớ.
Nói xong, chưa kịp để Duy cãi lại, Quang Anh bất ngờ cúi xuống, một tay bế ngang eo em nhỏ lên như bồng con mèo nhỏ. Duy hét toáng
Đức Duy
Ê! Quỷ! Buông em ra coi. Đồ trời đánh.
Quang Anh
Trời đánh mà đẹp trai, mày hên ghê chưa?
Quang Anh cười hề hề, rồi…
Ùm
Tiếng nước văng tung tóe, Duy rớt cái bịch xuống sông, nước bắn lên ướt cả quần áo lẫn tóc tai.
Cậu trồi đầu lên, mắt trợn tròn, tóc dính bết lên trán, vừa thở vừa tru tréo
Đức Duy
Cái đồ trời đánh có tật cà chớn! Nhớ đó, Quang Anh! Nhớ đó nghe chưa!
Trên bờ, Quang Anh khoanh tay nhìn xuống, cười như kẻ vừa làm nên chiến tích lẫm liệt
Quang Anh
Nhớ chớ. Nhớ mày suốt đời.
Duy lội tới mép bờ, tay vốc nước tạt ngược lên chỗ Quang Anh
Đức Duy
Đồ khốn! Lội xuống đây chơi luôn nè! Đứng đó làm cha thiên hạ hả?
Quang Anh ngồi thụp xuống, chống cằm nhìn Duy như nhìn một con mèo con bị mưa ướt
Quang Anh
Ờ thì cha thiên hạ nè. Mày làm gì được tao?
Duy nghiến răng, hai má phồng lên vì tức, mà rốt cuộc cũng chỉ lội ra xa hơn, ngồi phệt xuống nước, giãy đạp nghe tủm tủm, lẩm bẩm chửi yêu
Đức Duy
Quang Anh đồ điên… em ghét mày ghê.
Quang Anh ngồi trên bờ cười nghiêng ngả, nắng chiều chiếu rọi lên cái bóng hai đứa, dài ngoằn ngoèo trên bãi đất cỏ ướt nước sông.
Mùa hè của tụi nó cứ vậy, vừa ồn ào, vừa rộn rã, vừa cãi lộn, vừa cười vang giữa một miền quê nghèo mà đẹp như một khúc mơ.
Quang Anh còn đang ngồi trên bờ cười nghiêng ngả, tay đập đập lên đầu gối như thể vừa coi trúng vở hài kịch nào đó.
Mặt trời xiên xiên qua mấy nhánh dừa nước, nắng đổ đầy lên mái tóc ướt mồ hôi.
Quang Anh
Nhìn mày kìa, trời ơi… giống con vịt lộn ngoi lên từ nồi nước sôi á…
Quang Anh cười muốn đứt hơi.
Duy dưới nước vừa nghe xong, mặt đỏ bừng, chuẩn bị chửi thêm câu nữa, thì…
Một tiếng ùm thiệt lớn vang lên.
Quang Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy lưng mình có lực đẩy mạnh tới, rồi nguyên cái thân dài ngoằng của anh nhào thẳng xuống sông, rớt cái bạch như trái mít chín rụng.
Nước văng lên trắng xóa, bọt nổi lềnh bềnh.
Quang Anh
Đứa nào? Đứa nào chơi ác vậy?
Giọng Quang Anh lập bập vang lên từ dưới nước, nghe tức cười không chịu được.
Trên bờ, có tiếng cười rúc rích vang lên. Thì ra là Thành An — thằng bạn hàng xóm, không biết đã rón rén mò tới từ khi nào.
Nó chống nạnh đứng trên bờ, cái quần cộc ngắn cũn, tóc cháy nắng hoe hoe, cười như kẻ vừa lập đại công:
Thành An
Ha! Cho anh chừa chừa cái tật hiếp đáp người ta nghe chưa!
Thành An
Duy kêu tao tiếp viện nãy giờ rồi đó. Anh em nghĩa khí nghe chưa!
Duy dưới nước nghe vậy cười hả hê, vỗ tay bôm bốp
Đức Duy
Đó! Thấy chưa! Ai biểu mày chọc em!
Đức Duy
An ơi, giỏi lắm bây, chiều nay tao cho mày nửa trái ổi luôn á!
Quang Anh trồi đầu lên, tóc xẹp lép, mặt mày ướt nhẹp, vừa quát vừa cười
Quang Anh
Trời đất! Hai đứa bay lập kháng chiến chống tao hả? Biết tao là ai không?
Quang Anh
Tao là anh lớn của cái xóm này đấy.
Thành An bĩu môi
Thành An
Anh lớn gì mà chuyên ăn hiếp thằng nhỏ. Vô nước hết rồi, còn ra vẻ!
Quang Anh lội lội tới gần bờ, làm bộ nguy hiểm
Quang Anh
Được, nhớ đó nha. Cả mày, cả thằng Duy. Tụi bay chờ tao lên bờ rồi biết tay.
Duy cười ngặt nghẽo, nước mắt nước mũi lẫn nước sông dính đầy trên mặt. Cậu chỉ tay chọc quê
Đức Duy
Lên đi, lên lẹ lẹ cho em cười tiếp nè!
Gió chiều thổi mạnh hơn, mấy tàu dừa nước xào xạc, mặt trời dần nghiêng hẳn về mé tây.
Ba thằng nhóc — một thằng dưới nước chửi thề, một thằng đứng trên bờ cười ngặt nghẽo, thằng còn lại thì ôm bụng cười khoái chí như vừa thắng một trận lớn.
Giữa cái nghèo của làng quê, giữa những ngày tháng bụi đất và bữa cơm chan nước mắm, tiếng cười của con nít vẫn cứ vang lên giòn tan như vậy — trong trẻo, nghịch ngợm, mà đẹp đến nao lòng.
Comments