[Rhycap] Lưỡi Dao Và Ánh Mắt
Chương 2 – Gặp Anh Dưới Tên Người Khác
Trung tâm thẩm vấn – 9h00 sáng.
Căn phòng nhỏ chỉ có một bàn inox, hai ghế và ánh sáng trắng gắt trên trần. Nhưng gương hai chiều phía sau tường mới là thứ khiến con người ta khó thở hơn cả.
Quang Anh bước vào, tay vẫn đeo găng. Anh không thường ra mặt thẩm vấn, nhưng hôm nay lại được đích thân Song Luân chỉ định.
Ngồi phía đối diện là một thanh niên trẻ, dáng cao, gương mặt sáng và phong thái tự tại đến lạ. Hắn mặc áo sơ mi trắng cài kín cổ, tay đan hờ lên bàn, mắt nhìn Quang Anh không chớp – như thể đã chờ khoảnh khắc này cả đời.
Nguyễn Quang Anh
Cậu là… nhân chứng cho vụ án đêm qua? //anh mở lời//
Nhân vật bí ẩn
Vâng, tôi ở gần khu vực nạn nhân bị sát hại. Tôi thấy một bóng đen, nhưng không rõ mặt.
Gã cười, giọng trầm ấm, có chút nghịch ngợm.
Quang Anh nhìn chăm. Có gì đó trong chất giọng khiến ngực anh khẽ co thắt. Quen thuộc. Như từ rất xa, hoặc… từ rất gần.
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em là Hoàng Minh Triết. Hai mươi ba tuổi. Sinh viên ngành truyền thông. //trả lời trôi chảy//
Không có cái tên “Hoàng Đức Duy” nào cả. Nhưng Quang Anh vẫn cảm nhận được thứ gì đó len lỏi trong từng chữ, từng ánh mắt.
Nguyễn Quang Anh
//lạnh giọng// Vậy cho tôi biết: “bóng đen” đó cao bao nhiêu? Tóc dài hay ngắn? Bước chân nặng hay nhẹ?
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
//mỉm cười// Em không biết. Em không quan sát bằng mắt.
Nguyễn Quang Anh
Vậy cậu quan sát bằng gì?
Duy nghiêng đầu, ánh nhìn đột nhiên sâu thẳm
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Bằng trực giác. Giống như cách anh biết em đang nói dối nhưng vẫn ngồi ở đây.
Nguyễn Quang Anh
//sững người//
“Anh”… hắn vừa xưng hô như vậy.
Ánh đèn trắng chiếu lên sống mũi cao thẳng, ánh mắt hổ phách ánh đỏ như màu hoàng hôn ngập máu. Một thoáng bức tranh trong đầu Quang Anh lóe lên – một cậu bé tóc rối, bị thương, ngồi giữa rừng cháy mười năm trước.
Cậu bé đó… cũng có ánh mắt này.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đã từng…
Anh khẽ lên tiếng, nhưng ngưng lại.
Duy chồm nhẹ về phía trước, vẫn mỉm cười
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Đừng hỏi những thứ anh đã biết. Em ở đây là vì anh.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ tôi sẽ không đưa cậu đi xét nghiệm lời khai?
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em không quan tâm. Miễn là anh nhìn em.
Không khí căn phòng như nghẹn lại. Quang Anh siết tay trong găng, ánh mắt run lên một chút – nhưng lại trấn tĩnh rất nhanh.
Nguyễn Quang Anh
//gật đầu,đứng dậy//
Nguyễn Quang Anh
Được. Chúng tôi sẽ kiểm tra độ xác thực lời khai của cậu. Cậu có thể ra ngoài tạm thời.
Duy đứng dậy, nhưng trước khi rời phòng, hắn nghiêng người thì thầm
Hoàng Minh Triết[Thân phận khác]
Em không giết người để được tha thứ. Em chỉ giết để được nhớ đến.
Phía sau gương hai chiều, Song Luân trầm giọng
Nguyễn Song Luân
Cậu ta… là người em từng cứu trong vụ cháy năm nào, đúng không?
Quang Anh không đáp. Nhưng hai bàn tay dưới lớp găng đã siết chặt, đến mức mạch máu trên cổ tay nổi lên căng cứng.
Quán bar “LUX” của Anh Tú vẫn mở nhạc nhẹ. Pháp Kiều ngồi trong góc khuất, nhìn Duy vừa bước vào, bộ dáng như người không có gì để giấu.
Nguyễn Thanh Pháp
Cậu gặp hắn rồi?
Duy rót cho mình một ly whiskey, ánh mắt phiêu phiêu
Hoàng Đức Duy
Gặp rồi. Anh ấy vẫn đẹp, vẫn lạnh, và… vẫn chưa nhớ ra em là ai.
Nguyễn Thanh Pháp
Duy, lần này không giống trước. Quang Anh là pháp y, không phải người yêu cũ để cậu chơi trò tìm kiếm. Hắn sẽ đào cậu ra như một cái xác.
Hoàng Đức Duy
//mỉm cười// Thì để anh ấy tìm. Miễn là cuối cùng, anh ấy chọn giữ em lại. Dù là bằng dây trói, hay bằng tay.
Comments