[HồngTâm][TâmCường] Nắng Và Hoa Hồng
2
Cuộc sống của Hồng Cường vẫn cứ thế trôi đi, chậm rãi và có phần đơn điệu, như một dòng sông nhỏ chảy qua những đồng bằng im lìm. Nó thích sự đơn điệu đó. An toàn. Nhưng kể từ khi Văn Tâm xuất hiện, dòng chảy ấy dường như đã bị một viên đá nhỏ làm xáo động. Không phải là những cơn sóng dữ dội, chỉ là những gợn lăn tăn, đủ để Cường nhận ra rằng có một điều gì đó đang thay đổi trong thế giới của mình.
Tâm, cậu ấy không phải là người ồn ào hay thích gây sự chú ý. Tâm đơn giản là tồn tại một cách rạng rỡ. Và sự rạng rỡ ấy, một cách vô thức, đã chiếu rọi vào Cường.
Nó còn nhớ rõ cái buổi chiều hôm đó, khi nó đang loay hoay với đống bài tập Vật Lý. Mấy cái công thức phức tạp cứ nhảy múa trước mắt, khiến nó đau đầu. Nó vốn không giỏi Vật Lý, những con số và định luật cứ như một mê cung mà nó không tài nào tìm được lối ra.
Nó khẽ thở dài, định bỏ cuộc thì đột nhiên một tiếng nói vang lên bên tai:
Phạm Văn Tâm
Khó lắm hả Cường
Nó giật mình ngẩng lên. Là Văn Tâm. Cậu ấy đang nhìn nó, tay chống cằm, đôi mắt sáng như sao. Cường chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì.
Tâm không hỏi thêm, cậu ấy chỉ đơn giản là kéo ghế lại gần hơn một chút, rồi chỉ vào cuốn sách của Cường.
Phạm Văn Tâm
Cái đoạn này phải dùng công thức này nè
Cậu ấy nói, giọng rõ ràng.
Phạm Văn Tâm
Còn cái này thì phải biến đổi một chút
Tâm bắt đầu giải thích, từng bước một. Giọng cậu ấy trầm ấm, rõ ràng, khác hẳn với giọng của giáo viên Vật Lý luôn khiến Cường muốn ngủ gật. Tâm không giảng giải theo kiểu sách vở mà dùng những ví dụ rất đời thường, rất dễ hiểu. Cậu ấy còn vẽ thêm những hình minh họa ngộ nghĩnh vào tập nháp của Cường, khiến nó bất giác bật cười.
Phạm Văn Tâm
Cường hiểu không?
Nó gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Nó nhìn cậu, muốn nói cảm ơn, nhưng rồi lại thôi. Dù sao thì nó vốn cũng chẳng giỏi bày tỏ cảm xúc.
Tâm chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy vẫn rạng rỡ như nắng, nhưng lần này lại mang theo một chút dịu dàng, như tia nắng buổi sáng sớm đậu trên những cánh hoa còn đẫm sương.
Kể từ hôm đó, Cường bắt đầu nhận ra sự hiện diện của Tâm luôn làm mình dịu lại. Không chỉ là những lần cậu giảng bài giúp nó, mà còn là những điều nhỏ nhặt khác. Như khi nó lỡ làm rơi cây bút, Tâm sẽ cúi xuống nhặt giúp mà không cần nó nói lời nào. Hay khi nó quên mang thước kẻ, cậu ấy sẽ đẩy cây thước của mình sang, không cần nó phải hỏi mượn. Những hành động nhỏ nhặt ấy, tưởng chừng vô nghĩa, nhưng lại giống như những tia nắng ấm áp, len lỏi vào từng ngóc ngách trong trái tim Cường, sưởi ấm những phần đã đóng băng từ lâu.
Đôi khi, Cường còn lén nhìn xuống bàn tay đang đặt gần nhau của chúng nó. Bàn tay Tâm to lớn hơn, ngón tay dài và thon. Bàn tay nó nhỏ hơn, có phần mảnh mai. Chúng nó ngồi cạnh nhau mỗi ngày, bàn tay Cường đôi khi chỉ cách bàn tay Tâm vài centimet. Chỉ vài centimet thôi, nhưng lại là cả một thế giới. Nó muốn chạm vào, muốn nắm lấy, nhưng lại sợ hãi. Sợ hãi cái cảm giác điện giật sẽ chạy dọc cơ thể, sợ hãi những cảm xúc mà nó còn không biết có nghĩa là gì.
Có một lần, khi giáo viên yêu cầu chúng nó làm bài tập nhóm, và Cường với Tâm được xếp chung một nhóm. Chúng nó phải thảo luận về một dự án nào đó, và Tâm là người chủ động đưa ra ý tưởng, phân công công việc. Tâm nói rất nhiều, còn Cường thì chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng mới góp ý một vài câu. Cường có cảm giác như Tâm là một tia nắng, còn nó là một cái bóng, luôn đi theo và được chiếu sáng bởi cậu ấy.
Khi chúng nó thảo luận xong, Tâm đưa tay ra định cầm lấy tập giấy nháp mà Cường đang cầm. Tay cậu ấy vô tình chạm vào tay nó. Cảm giác ấm nóng lan tỏa. Cường khẽ rụt tay lại, tim đập thình thịch. Nhưng cậu có vẻ không nhận ra điều đó, cậu ấy chỉ mỉm cười rồi cầm lấy tập giấy. Nhưng Cường thì không thể bình tĩnh được. Cả buổi học hôm đó, nó cứ mãi nghĩ về cái chạm tay vô tình ấy.
Những cảm xúc này, chúng đến một cách bất ngờ, lặng lẽ, như những giọt sương mai đọng trên cánh hoa hồng vào mỗi buổi sớm. Cường không hiểu chúng là gì, chỉ biết rằng chúng khiến nó bối rối. Nó, Hồng Cường, một đóa hồng vẫn đang e ấp chưa nở, đang dần cảm nhận được hơi ấm của nắng.
Nếu nó là hoa hồng, thì cậu là nắng. Nắng đến, hoa nở. Nắng đi, hoa tàn. Cường nhận ra rằng sự hiện diện của Tâm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Nó bắt đầu yêu ánh sáng từ cậu, dù vẫn sợ hãi cái cảm giác bị đốt cháy.
Cường không biết liệu Tâm có nhận ra những thay đổi nhỏ trong nó hay không. Nó không biết liệu Tâm có cảm nhận được những rung động vô hình mà nó đang cố gắng che giấu hay không. Nhưng nó biết một điều: Văn Tâm, cậu ấy là nắng đầu ngày của nó. Ánh nắng ấy không chói chang, không gay gắt, chỉ vừa đủ để sưởi ấm, để đánh thức những cảm xúc sâu kín nhất trong nó.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.
Hoa hồng đẹp, nhưng có gai.
Nắng ấm, nhưng nếu đứng quá lâu, sẽ bỏng.
Nó đang đứng đâu đó ở giữa. Vừa muốn tiến thêm một chút, vừa sợ phải lùi lại mãi mãi.
Nhưng Văn Tâm thì cứ thế mà bước tới – từng chút, từng chút một, mà chính cậu cũng không nhận ra.
Và nó, trong lúc còn chưa kịp trốn, đã bị thứ ánh sáng ấy bao vây mất rồi.
Comments
peThorr🌸
truyện dịu khùm luônggg
yêu vaiii hhhu😭💋🌹
2025-06-21
1
ツAngel☆° ゚
s Cường ko thoại câu nào dị
2025-06-27
1