[HồngTâm][TâmCường] Nắng Và Hoa Hồng

[HồngTâm][TâmCường] Nắng Và Hoa Hồng

1

Hồng Cường, một cái tên mang sắc hoa nhưng lại chẳng rực rỡ như những đóa hồng kiêu sa ngoài kia. Nó thích những thứ lặng lẽ, những góc khuất bình yên, nơi nó có thể giấu mình khỏi mọi ánh nhìn tò mò. Ngay cả cái cách nó ngồi trong lớp cũng vậy, luôn là một góc khuất gần cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sớm có thể lọt vào, nhưng không đủ để làm nó chói mắt. Nó sống như một bông hoa chậm nở, lặng lẽ tự vun đắp cho riêng mình một thế giới nội tâm phong phú, đặt một bức tường vô hình giữa bản thân và mọi người xung quanh.
Bức tường ấy vững chắc lắm, đến nỗi đôi khi chính nó cũng cảm thấy cô độc trong chính thế giới mình tạo ra. Nhưng rồi, giữa cái khoảng cách ấy, giữa những lằn ranh nó tự vẽ ra, lại luôn hiện diện một người. Một người mà nó đã quen mặt từ năm lớp mười, khi chúng nó tình cờ được xếp ngồi cùng bàn.
Là Văn Tâm.
Tâm là “nắng”. Rực rỡ, cởi mở, vui vẻ, và luôn kéo nó ra khỏi cái vỏ bọc mà nó đã mất bao công sức để xây dựng. Tâm không giống bất kỳ ai nó từng gặp. Cậu ấy có một năng lượng đặc biệt, giống như những tia nắng ban mai lấp lánh xuyên qua kẽ lá, đánh thức mọi giác quan. Mỗi khi Tâm cười, cả căn phòng dường như sáng bừng lên. Mỗi khi Tâm nói, giọng cậu ấy vang vang, rõ ràng, khác hẳn cái giọng khẽ khàng như gió thoảng của nó.
Nó sợ nắng. Nắng đẹp đấy, nhưng nếu ở quá gần, nó sẽ cháy. Nó sợ cái cảm giác bỏng rát khi mọi thứ trở nên quá mãnh liệt, sợ sự chú ý mà nắng mang lại. Nhưng lạ thay, nó lại không thể hoàn toàn tránh xa Tâm. Nếu xa quá, nó lại thấy lạnh. Lạnh vì thiếu đi một sự ấm áp vô hình mà chỉ có Tâm mới có thể mang lại. Văn Tâm, cậu ấy giống như một nghịch lý trong cuộc đời nó, người bạn mà nó luôn vừa muốn ở cạnh,lại vừa muốn tránh xa.
Những ngày tháng của chúng nó cứ thế trôi đi, bình dị như hơi thở. Bắt đầu từ buổi sáng sớm khi tiếng chuông báo thức vang lên, nó miễn cưỡng rời khỏi chiếc giường êm ái, kéo lê bước chân nặng nề đến trường. Con đường quen thuộc, những gương mặt thân quen lướt qua, tất cả đều trở nên mờ nhạt cho đến khi nó đặt chân vào lớp học.
Chỗ ngồi của nó ở ngay cạnh cửa sổ. Đó là nơi nó có thể ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, những đám mây trôi lững lờ và đặc biệt là ánh nắng. Mỗi sáng, khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu qua khung cửa sổ, len lỏi qua những tán lá xanh rì của hàng cây bàng trước lớp, chúng sẽ tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên nền gạch hoa. Nó thích nhìn ngắm cảnh tượng ấy, cảm nhận sự yên bình trước khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu một ngày học mới bắt đầu.
Và mỗi sáng, khi nắng vừa chiếu qua khung cửa sổ, Văn Tâm sẽ xuất hiện. Cậu ấy luôn đến sớm hơn nó một chút, hoặc ít nhất là luôn có mặt ở chỗ ngồi khi nó vừa đặt cặp xuống. Tâm không ngồi ngay ngắn như những học sinh khác, cậu ấy có thói quen hơi ngả lưng ra phía sau, chân duỗi thẳng dưới gầm bàn, và đôi khi sẽ gác lên ghế của nó một cách vô thức. Ban đầu nó khó chịu lắm, nhưng dần dà lại thấy quen. Thậm chí có những lúc, cái chạm nhẹ ấy lại khiến nó thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Chào Cường
Cậu thường nói vậy, kèm theo một nụ cười rạng rỡ như nắng hạ. Giọng cậu ấy luôn tràn đầy năng lượng, khác hẳn với vẻ uể oải thường trực của nó vào buổi sáng.
Nó chỉ khẽ gật đầu đáp lại, hoặc đôi khi chỉ là một tiếng “ừ” khe khẽ. Tâm không bao giờ trách nó vì sự lạnh nhạt đó. Cậu ấy đơn giản là chấp nhận, như chấp nhận một điều hiển nhiên. Tâm sẽ bắt đầu kể những câu chuyện vặt vãnh về buổi sáng của mình, về giấc mơ kỳ lạ đêm qua, hay về bộ phim cậu ấy vừa xem. Nó không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ nhếch mép khi Tâm nói đến đoạn buồn cười. Những buổi học lặng lẽ của chúng nó thường bắt đầu như vậy.
Tâm có thói quen gõ nhẹ bút chì lên mặt bàn khi suy nghĩ, hoặc dùng bút xoay tròn trên ngón tay một cách điệu nghệ. Những âm thanh nhỏ bé ấy không hề làm nó khó chịu, ngược lại, chúng trở thành một phần quen thuộc trong không gian riêng của nó.
Đôi lúc, khi nó đang mải miết chìm vào suy nghĩ riêng, Tâm sẽ khẽ gọi.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Cường ơi. Bài này cậu làm đến đâu rồi?
Hoặc.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Ê. Cậu có biết công thức này là gì không?
Những câu hỏi ấy kéo nó về thực tại, về bài vở, về những con số khô khan. Nhưng nó lại không thấy phiền, vì chúng nhắc nhở rằng nó không hoàn toàn một mình.
Cũng có những buổi trưa hè oi ả, khi cả lớp chìm vào giấc ngủ sau giờ ăn. Nó thường không ngủ được, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những tán lá bàng lay động trong gió. Nhưng rồi, nó sẽ vô thức quay sang nhìn Văn Tâm. Cậu ấy ngủ ngon lành, đầu gục xuống bàn, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi một phần khuôn mặt. Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, đậu trên vầng trán, trên khóe môi đang khẽ mỉm cười trong giấc mơ. Lúc ấy, Tâm không còn là nắng chói chang nữa, mà là một vệt nắng dịu dàng, ấm áp. Nó thường lén nhìn cậu ấy thật lâu, thật lâu, cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Nó vẫn nhớ như in một buổi chiều mưa bất chợt. Tiết học thể dục đang dang dở thì trời đổ mưa ào ạt. Sân trường ướt sũng, những vũng nước đọng lại phản chiếu bầu trời xám xịt. Cậu và nó cùng chạy vào mái hiên trú mưa, quần áo hơi ẩm ướt.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Mưa bất chợt quá
Tâm thở hắt ra, mái tóc hơi bết lại vì ẩm ướt.
Phạm Văn Tâm
Phạm Văn Tâm
Ướt hết áo rồi
Nó không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày nhìn chiếc áo đồng phục của mình cũng đã dính vài vệt nước mưa.
Cái khoảnh khắc trú mưa cùng cậu thật bình yên, đến lạ. Dù không ai nói gì nhưng nó cảm thấy có một sự kết nối vô hình, một sự sẻ chia nhỏ nhoi nhưng đủ để khiến trái tim nó rung lên một nhịp.
Mưa tạnh, một vệt nắng yếu ớt xuất hiện, xuyên qua những đám mây dày đặc, đậu lên vai chúng nó.
Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi nó cảm thấy thoải mái khi ở gần nắng đến vậy.
Những ngày sau đó, hình ảnh Văn Tâm, hình ảnh của "nắng", càng trở nên rõ nét hơn trong tâm trí nó. Mỗi sáng, khi nắng vừa chiếu qua khung cửa sổ, nó không còn chỉ ngắm nắng nữa. Nó ngắm cậu ấy. Nó lén nhìn cậu ấy mỗi sáng khi Tâm đang cặm cụi chép bài, hay khi cậu ấy đang tranh luận sôi nổi với đám bạn qua hình ảnh phản chiếu từ khung cửa sổ. Nó để ý cách cậu ấy nhíu mày khi gặp bài toán khó, cách cậu ấy mỉm cười khi giúp đỡ một bạn nào đó.
Cái bàn tay của Tâm, khi đặt cạnh bàn tay nó trên mặt bàn gỗ cũ, lại to lớn và ấm áp một cách kỳ lạ. Những cái chạm tay thoáng qua, đôi khi chỉ là vô tình, lại khiến nó giật mình, một cảm giác tê dại lan truyền từ đầu ngón tay đến tận tim. Nó không biết cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng điều đó khiến nó muốn né tránh, nhưng lại không thể ngừng khao khát.
Có lẽ, nó không thích nắng. Nó vẫn sợ sự chói chang, sự bỏng rát. Nhưng nó lại bắt đầu yêu ánh sáng từ cậu. Ánh sáng ấy không quá rực rỡ, không quá gay gắt, chỉ vừa đủ để chiếu rọi vào thế giới khép kín của nó, đủ để nó nhận ra rằng, có một người đang ở đó, luôn ở đó, kéo nó ra khỏi bóng tối mà nó đã tự tạo ra.
Và nó biết, hành trình này, hành trình của hoa hồng và nắng, chỉ vừa mới bắt đầu.
Hot

Comments

mdunng❄️

mdunng❄️

tácc giả chuyênn vănn đúngg khomm

2025-06-22

3

ツAngel☆° ゚

ツAngel☆° ゚

ê.... Tâm bot hỏ...

2025-06-27

1

ツAngel☆° ゚

ツAngel☆° ゚

zai đẹp VN

2025-06-27

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play