Kiếp Nhân Duyên
Tôi như thường lệ lại lon ton chạy ra nhà của hai má con chị Nhược chơi, sau hè là cây nhà lá vườn xum xuê hoa quả vừa có gió mát vừa có cảm giác dễ chịu trong người, chỉ là ở nhà sau này không có nhiều gia đinh bằng nhà lớn, nói đúng hơn chỉ có một bà bếp và một con hầu mà thôi.
Dù bên ngoài đẹp đẽ là vậy nhưng vào tới trong mới thấy cảnh tượng đìu hiu không một bóng người, tôi bước qua thanh ngang cửa chỉ thấy cô Lúa đang ngồi trên ghế đan len. Bà là vợ nhỏ của thầy tôi, bà không xấu mà rất tốt tính lại ôn tồn lúc nào cũng dịu dàng với mọi người chỉ là bà có bệnh trong người nên sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày trắng bệch cả.
Bà thấy tôi thì nhàn nhạt cười khẽ gọi lại, hỏi " Kiều à, lại qua tìm con Nhược hả?".
" Dạ, chị Nhược đâu rồi dì" Tôi thắt mắt ngó nghiêng.
" Nay Nhược nó không có nhà, để nào nó về rồi dì bảo với nó sau nhe" Tôi nghe thế có chút ngạc nhiên vì chị ít khi ra ngoài lắm, tôi hơi hụt hẫng chào dì Lúa rồi đi, dì có thân hình nhỏ nhắn nhìn dì trên ghế một thân một mình trông lại thật tội nghiệp. Thôi thì dì đã lựa chọn đi trên con đường này thì đây là việc dì phải chịu, là dì và thầy đã phản bội má nên má mới đối xử với dì như vậy, dù tôi có phần thương dì nhưng tôi lại chẳng thể cảm thông mấy.
Má tôi thì chẳng ưa gì má con dì Lúa bởi vì ai đời chính thất lại ưa tình nhân của chồng?
Vợ nhỏ thầy tên là Lúa là con hầu bên cạnh thầy tôi hai người như hình với bóng cứ đi kè kè nhau mãi . Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thế nên dần dà hai người nảy sinh tình cảm với nhau.
Nhưng vì đường thương buôn sa sút thầy tôi phải cưới má tôi làm vợ. Tính ra cũng chẳng gượng ép gì vì thầy và má hai người đã có hôn ước từ xưa bởi ông nội và ông ngoại là bạn học thân thích nên về tuổi xế chiều hai ông vẫn thường qua nhà nhau ngồi thưởng trà, đánh cờ khi nhàn rỗi, thế nên má cũng thường hay qua nhà thầy chơi hai người môn đăng hộ đối nên kết giao tình, trộm thích người ta.
Thầy tôi dù có thích má nhưng dì Lúa ông vẫn không buông được, đến ngày cưới hỏi dì Lúa vì chịu không nổi nên xin về quê nghỉ việc, nhưng thầy vẫn nhất quyết giữ dì lại, thành ra hai người tiếp tục dây dưa với nhau cho đến cái ngày mọi chuyện vỡ lẽ.
Thầy từng hứa một đời này chỉ thương má, mà giờ lại thất hứa làm má tức lắm giận cả tháng trời không nguôi. Không cho dì Lúa bước vào nhà họ Trần nữa bước thế mà bà nội lại đồng ý. Vì má gả vào nhà đến nay đã hai năm không một bụng con, hai ông bà đã sốt ruột lắm rồi nay nghe tin dì Lúa mang bầu nên vui lắm chỉ là e ngại má vì nhà bà ngoại là người mở ra con đường thương buôn cho nhà họ Trần làm ăn.
Thầy biết sai nên cùng dì Lúa quỳ xin má rối rít, cuối cùng má cũng đồng ý chỉ là không muốn nhìn thấy mặt dì Lúa trong nhà lớn, vì cưới một con hầu nên cũng chẳng làm đám cưới gì cho oai cứ rước về rồi có sự đồng thuận từ hai nhà là được rồi.
Về việc đặt tên cũng là một thân má tôi đặt, lúc đó má đề nghị chẳng ai dám ngăn cản cả.
" Ồ, gái hả vậy đặt là Thị Nhược đi".
Bà nói xong thì khinh khỉnh bước đi tới cái họ còn chẳng buồn thêm vào chi.
Ấy vậy mà chị Nhược vừa sinh ra không lâu má tôi lại có tin vui, bà nội đi coi thầy nghe tin là song thai long phụng một trai một gái thì mừng hết lớn, ngày ngày chăm nom bồi bổ, thầy tôi vì thấy có lỗi với má nên mỗi lần đi xa đều sẽ mua quà và hoa quả, chọc cười cho má vui.
Má tôi rất thường ra oai với má con chị Nhược dù thầy tôi biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở giả đò làm ngơ, bà nội tôi nghe có cháu đích tôn cũng quên bén đi bản thân có một đứa cháu gái cả là chị Nhược chỉ chăm chăm vào hai anh em tôi.
Lúc còn trong nôi khi tôi còn nhỏ ở cái tuổi chập choạng bước đi tôi nhớ như inh cái ngày mà má tôi đoan trang cắm hoa còn không quên châm chọc, thầy và vợ nhỏ vài câu cho đỡ chán. Thành ra khi tôi đang thiu thiu giấc cứ nghe có tiếng ngâm thơ văng vẳng bên tai.
"Khung thương ẩn hiện ánh chiều tà
Chỉ tay đều đặn dấu trăng hoa
Để lại vấn vương một bờ cõi
Bóng hình thắp thó phía hiên nhà.
Người nhớ người thương thân lắm bệnh
Lo lắng đi đi đặng chăm nom
Trớ trêu thân tàn đi không nổi
Trăng thanh soi sáng đôi uyên ương."
Mà dù vậy tôi cũng chẳng ghét gì má con chị, lâu lâu cũng thường hay đem trái cây gấm vóc cho nhà chị vì sức khoẻ dì Lúa rất yếu cứ loanh quanh mãi trong khuôn nhà gần sau hè thi thoảng mới thấy đi ra ngoài hưởng gió mát.
Tôi ngồi nhìn chị thêu thùa, người chị vận một bộ áo ngũ thân màu xanh lục toát lên vẻ dịu dàng lại thanh thoát.
Tôi rất thích chị vì chị tính tình hiền thục , tính tôi đó giờ lông bông lại nghịch ngợm suốt ngày theo đuôi thầy đi ra bến cảng ngắm biển, chạy theo mây bay theo gió, biết tôi thích nên thầy tôi cứ len lén bế tôi đi theo suốt mặc cho mẹ tôi lại không thích vì bà thích kiểu con gái nữ công gia chánh, đầm ấm, dịu dàng hơn nên mỗi lần như vậy bà cứ mắng tôi suốt nhưng được cái chị bênh tôi chỉ là nói chẳng lọt tai má, thành ra cũng chẳng đâu vào đâu.
" Kiều ra đây ngồi với nội nè con, chân mày cứ thoăn thoắt suốt hèn gì toàn bị má mày la ".
Tôi khúm núm bước tới rồi ngồi xuống ghế ôm lấy tay bà nội.
Bà nói tôi là đứa cháu mà bà thương nhất nhưng mới đầu tôi không tin vì tôi tưởng bà nhà nào cũng thích cháu trai cơ thì ra là bà thích cái tính lóc cha lóc chóc này của tôi, bà nói tôi rất giống bà lúc trẻ gợi cho bà kí ức khi còn tuổi đôi mươi.
" Lại muốn đi ra cảng chơi à?" Bà cười cười hỏi.
Tôi gật đầu lia lịa quần áo đã tươm tất, đầu tóc cũng đã chãi chuốc gọn gàng cả hôm nay tôi cẩn trọng như vậy là bởi vì anh trai tôi vừa từ xứ khác làm ăn về. Vì muốn tạo bất ngờ nên chỉ gọi mỗi tôi đi đón anh, tôi nghe bảo anh đem về nhiều quà và của lạ nên tôi khoái lắm, trông anh từ sớm rồi cơ.
Bà ghé tai tôi nhỏ giọng cưng chiều nói " Đi đi, bà nội canh cho mày nay má bây đi đám với nội tầm chiều chiều mới về, cho bây chơi thoả sức".
" Thiệt hả nội!?" Tôi biết bà bao che cho thì vui mừng nhảy cẩn lên vội xỏ dép, phấn khởi vẫy tay chào bà rồi lao đầu chạy ra ngoài.
" Thằng Đại, chở tao ra cảng nhanh".
Tôi hối thúc làm nó cũng luống cuống theo, con Ngà thở dài thườn thượt vì nó sợ má tôi lại biết rồi nó bị vạ lây, tôi là người rủ rê nên tôi cũng không đành nhìn nó chịu tủi nên cứ thỏ thẻ dỗ má hoài rồi kêu nó chuồn đi, cứ lặp đi lặp lại như vậy tôi tưởng nó gan dạ rồi chứ ai ngờ vẫn như thỏ đế, tôi cũng chẳng muốn dẫn nó theo chỉ là nếu không có nó thì thấy thiếu thiếu thành ra vẫn phải xà nẹo xà nẹo với nhau suốt ngày.
Updated 50 Episodes
Comments