•[ALLVIETNAM COUNTRYHUMAN]•
CHAP 3 . LỜI XIN LỖI?
Vietnam vẫn ngồi đó. Tay cầm điện thoại, tay còn lại siết mép áo của Cuba. Không quay đầu.
Đằng sau, có tiếng bước chân… nhẹ lắm, nhưng đủ để mọi người liếc nhìn.
Singapore đang bước tới.
Cậu ta không cười, không cố tỏ ra vô tư như mọi lần.
Ánh mắt cụp xuống, đôi giày còn hơi khựng trước thềm, như sợ… mình bước sai thêm một lần nữa.
Cuba nghiêng đầu liếc nhẹ — không nói, nhưng ánh nhìn như muốn bảo "cẩn thận đấy."
Singapore đứng đó, nhìn bóng lưng của Vietnam một lúc lâu rồi mới cất tiếng — rất khẽ:
Một khoảng im lặng buông xuống.
Gió khẽ luồn qua cửa sổ, thổi nhẹ tóc Vietnam bay sang một bên… để lộ gương mặt lạnh tanh —
và đôi môi mím chặt.
Cuba siết nhẹ bả vai cậu, như để hỏi "ổn không?"
Chỉ nhếch nhẹ khóe môi rồi lên tiếng — không hề quay lại:
Socialist republic Vietnam
Đã nói là đừng có xin lỗi nữa.
“Người ta xin lỗi… chỉ để tự giải thoát cho mình khỏi cảm giác tội lỗi thôi, chứ có ai nghĩ cho người bị tổn thương đâu.”
Singapore cứng người lại.
Cúi đầu. Không nói nữa.
Vì cậu biết… Vietnam không cần lời xin lỗi.
Cậu ấy cần hành động – từ sớm.
Tv lập tức hiện dòng chữ trắng:
TỔN THƯƠNG MÀ BỊ ĐỂ LÂU, ĐẾN LÚC MỤC RỒI… ĐÂU PHẢI XIN LỖI MÀ HẾT."
Câu nói của Singapore vừa tắt, Vietnam vẫn không quay lại.
Cuba nhìn cậu, khẽ nhíu mày.
Mọi người xung quanh cũng nín thở.
Điện thoại trong tay Vietnam phát sáng, nhưng cậu không nhìn.
Rồi, giọng cậu cất lên — rất nhỏ, rất chậm, và nghe như thể… đang hỏi chính mình:
Socialist republic Vietnam
Chúng ta thân nhau rồi mà...
Mọi người chết lặng.
Singapore cũng đứng đơ.
Cậu ta tưởng đó là câu hỏi. Nhưng nghe kỹ… lại như là một lời nhắc, một lời trách, một vết xước.
Vietnam cười nhạt.
Vẫn không nhìn ai.
Chỉ tiếp tục nói — giọng trầm hơn:
Socialist republic Vietnam
Thân nhau rồi… mà lúc tôi cần nhất… lại chẳng ai lên tiếng
Socialist republic Vietnam
Thân nhau rồi… mà tôi bị theo dõi, bị doạ, gần như mất ngủ cả tháng, mà không ai nhận ra
Socialist republic Vietnam
Thân nhau rồi… mà mọi người vẫn bỏ mặc tôi ngồi một mình, chỉ vì tôi không nói
Singapore mở miệng… nhưng nghẹn lại.
Cuba thì không nói gì — chỉ nhích lại gần Vietnam thêm chút nữa.
Mùi hoa sen vẫn thoang thoảng. Nhưng lần này, nó không làm dịu không khí nữa.
Nó chỉ làm người ta nhớ — đây là Vietnam.
Một Vietnam từng cười toe, từng chọc ghẹo, từng gọi mọi người là "đồ quỷ nhỏ".
Và giờ... cậu ấy ngồi đó, không còn mắng ai nữa.
Màn hình Tv hiện chậm một dòng chữ:
“THÂN… KHÔNG PHẢI LÀ ĐỂ BỎ MẶC.”
“MÀ LÀ ĐỂ ĐỪNG ĐỂ AI CẢM THẤY CÔ ĐỘC KHI VẪN CÒN NGỒI GIỮA CHÚNG TA.”
Comments