TRUYỆN: ÁNH MẮT LẠNH – TRÁI TIM ẤM
CHAP 3: TRỢ LÝ CỦA ÁC QUỶ
Tiếng chuông báo thức vang lên lúc 4 giờ 30 sáng.
Pháp Kiều bật dậy khỏi chiếc giường xa lạ. Phòng ngủ của cô dù rộng rãi, tiện nghi gấp trăm lần căn nhà tồi tàn của mình, nhưng lại lạnh đến nỗi cô không thể ngủ yên nổi một giấc.
Cô khoác áo vào, rửa mặt qua loa rồi xuống tầng dưới.
Trong phòng bếp, đã có một người giúp việc chờ sẵn:
“
giúp việc
“Cô Kiều, chủ tịch đã ra chỉ thị. 5 giờ sáng phải chuẩn bị xong bữa sáng và tài liệu họp. 6 giờ anh ấy sẽ rời biệt thự.”
pháp kiều
“Vâng… tôi hiểu rồi.”
Là một trợ lý “đặc biệt”, cô không chỉ phụ trách công việc văn phòng mà còn cả việc cá nhân của anh ta – từ lịch trình, ăn uống đến tiếp khách, đàm phán, thậm chí là lau giày.
6 giờ sáng, đúng giờ từng giây.
Dương Domic bước xuống từ cầu thang, vẫn là bộ vest đen chỉn chu, tóc vuốt gọn gàng, khí chất lạnh như sương sớm.
Cô tiến lại gần, đưa lịch trình hôm nay.
“Anh có cuộc họp với đối tác Nhật lúc 9 giờ, sau đó—”
Cô tiến lại gần, đưa lịch trình hôm nay.
pháp kiều
“Anh có cuộc họp với đối tác Nhật lúc 9 giờ, sau đó—”
dươngdomic
“Cô đang nói cái gì vậy?” – Anh ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
pháp kiều
Kiều sững người. “Tôi… tôi đang báo cáo lịch trình…”
dươngdomic
Anh cúi xuống, nhặt một chiếc cúc áo sơ mi văng ra khỏi tập tài liệu cô cầm, rồi lạnh giọng:
dươngdomic
“Cô đưa tài liệu với chiếc cúc áo rơi ra thế này? Đây là chuẩn mực làm việc của cô à?”
pháp kiều
Cô vội vàng cúi đầu. “Xin lỗi… tôi không để ý…”
Dương tiến đến sát cô, hơi thở lạnh đến đáng sợ.
“Lần sau, nếu để tôi mất mặt trước đối tác vì sự bất cẩn của cô… thì cô sẽ phải trả giá đắt hơn gấp trăm lần món nợ ban đầu.”
Kiều siết chặt bàn tay. Cô không đáp, nhưng trong lòng trào lên nỗi uất nghẹn. Cô không phải kẻ ngu ngốc. Cô biết rõ anh đang cố hạ thấp mình – coi cô như kẻ hầu hạ không hơn không kém.
Nhưng cô không cho phép bản thân gục ngã.
Cả ngày hôm đó, cô đi theo anh như một cái bóng. Cầm tài liệu, pha cà phê, sắp xếp phòng họp, dịch thuật bản hợp đồng, ghi chép từng lời anh nói – tất cả đều làm không sai một chi tiết. Nhưng ánh mắt Dương vẫn luôn hờ hững, như thể cô chỉ là một con rô bốt sống được lập trình.
Đến tối, cô mệt rã rời, lưng đau nhức. Nhưng khi vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại reo.
“Phòng sách. 10 phút nữa.”
Kiều cắn răng, bật dậy đi xuống. Trong lòng tự hỏi… lần này, cô lại làm gì sai nữa?
Comments