/HieuGav//HieuAn/: Hẹn Gặp Nhau Ở Thời Bình
Ra Chợ Lần Đầu - Vỡ Mặt Mà Mở Mắt
Sáng sớm, trời trong veo. Nắng hanh hanh mới rọi qua hàng cau ngoài cổng, bà Trần đã đứng khoanh tay ngoài sân, gọi lớn:
Bà Trần
Cho thằng An nó ra chợ quen đường quen nẻo.
Bà Trần
Mua cho tôi dăm lạng thịt ba chỉ.
Bà Trần
Nhớ dặn người ta lọc da, đừng có để nguyên mỡ trùm mỡ!
Từ dưới bếp, thím Mùi thò đầu ra, tay còn cầm nắm hành:
Thím Mùi
Dạ dạ, con nhớ rồi.
Thím Mùi
Hay để nó đi với cái Mận con ông Báu, con bé lanh lợi, ngoài chợ ai nó cũng biết.
Thím Mùi
Mới ở nên cho theo người quen kẻo bị thách giá.
Bà Trần khẽ “ừ” một tiếng, quay người vào. Thím Mùi ngoái lại gọi:
Thím Mùi
Lên nhà thay áo, đi chợ cùng cái Mận nè!
Cậu đang bưng rổ thóc cho gà ăn, nghe gọi thì rửa vội tay, chạy lên.
Trái tim hắn khẽ rộn ràng – lần đầu được bước ra ngoài, lòng bối rối mà cũng nôn nao chẳng khác gì lần đầu cúp học đi chơi hồi lớp 10.
Con đường đất đỏ lẫn đá dăm cứng ngắc, hai bên rặng tre uốn cong, bóng đổ xuống mặt đất lốm đốm như vảy cá.
Mận đi cạnh, tay phe phẩy chiếc nón:
Mận
Nghe giọng chẳng giống người làng em.
Đặng Thành An
Ờ… quê xa lắm.
Đặng Thành An
Tít ngoài tỉnh
Mận
Anh nói tỉnh nghe ngượng thế.
Mận
Người nhà họ Trần toàn nói tỉnh, chứ bọn em thì cứ ‘quê’ cho nó tình cảm.
Đặng Thành An
Ờ… quê… cũng được.
Mận
anh vào nhà cậu Hiếu lâu chưa?
Đặng Thành An
Mới… chắc được vài hôm.
Mận
Nghe thím Mùi bảo, hôm anh tỉnh lại mà cứ lơ ngơ như gà mắc tóc, tưởng đâu thằng bé mất hồn!
Đặng Thành An
Ờ… cũng… gần thế thật…
Mận
Cơ mà yên tâm đi, nhà cậu Hiếu là tốt nhất làng này đấy.
Mận
Không chèn ép ai, người làm với chủ cùng ăn một mâm, chứ mấy nhà khác thì…
Mận
Thôi, em chẳng dám nói đâu…
Cậu cười trừ, rồi bất giác hỏi nhỏ:
Đặng Thành An
Mà… cậu Hiếu ấy… hay về làng không?
Mận nhướng mày, giọng luyến thoắng:
Mận
Trước học trong Nam, giờ về rồi thì chắc ở hẳn ngoài này.
Mận
Đẹp trai thì khỏi bàn.
Mận
Con gái làng mê như điếu đổ mà cậu ấy chẳng để mắt đến ai.
Mận
Có người còn đồn… cậu ấy để tang mối tình đầu tận trong Sài Gòn kìa!
Đặng Thành An
//thoáng khựng//
Lạ thật. Sao nghe mà tim nhói một cái...
Mùi thịt nướng, bánh rán, lá dong, bánh tro chen chúc giữa tiếng rao. Người người chen chân, áo nâu, áo nẻ, nón mê lấp ló.
Cậu xếp hàng mua thịt theo lời bà Trần, tay lóng ngóng đếm từng hào. Bên kia quầy, một giọng bỗng vang lên, lè nhè mà hách dịch:
???
Không biết trên dưới là gì à?
Cậu quay lại, chưa kịp hiểu chuyện gì, thì một bàn tay vỗ bốp vào vai.
Là thằng Phúc, con trai ông Lý trưởng trong làng – nổi tiếng ngông nghênh, coi trời bằng vung.
Lý Phúc
Trông mặt lạ hoắc!
Lý Phúc
Định vượt mặt bà tao mua trước à?
Cậu chậm rãi gỡ tay hắn ra, giọng vẫn nhẹ:
Đặng Thành An
Tôi đến trước, xếp hàng đàng hoàng.
Đặng Thành An
Không chen ngang ai cả.
Lý Phúc
Ờ, cái giọng nghe đã biết dân tỉnh lẻ //hất mặt//.
Lý Phúc
Vào làng người ta, phải biết nhún.
Lý Phúc
Mà… ô kìa, mặc áo của người ở nhà họ Trần đấy hả?
Một thằng khác trong đám vỗ vai Phúc, hùa:
???
Chà, nhà họ Trần cũng lắm người lạ thật.
???
Hôm trước còn thấy cõng thằng này về, giờ lại thả đi chợ như ông chủ!
Lý Phúc
Khéo đâu lại là loại ăn may, tưởng được cưng chiều rồi lên mặt //nhếch môi//.
Lý Phúc
Dân làm thuê mà vênh váo là dễ gãy răng đấy.
Cậu nghiến răng, giọng gắt:
Đặng Thành An
Tôi không vênh váo, nhưng cũng không để người khác lôi cổ ra làm trò.
Đặng Thành An
Muốn gì thì nói cho tử tế!
Phúc sấn tới, hất tung cái giỏ mây trên tay cậu. Miếng thịt ba chỉ rơi xuống đất, lấm tấm bụi. Mận hoảng hốt:
Mận
Có mấy lạng thịt mà cũng gây chuyện…
Phúc quay phắt lại, giọng hách dịch:
Lý Phúc
Đồ con gái, biết gì mà xen vào!
Đúng lúc ấy, từ xa có tiếng xe đạp lạch cạch tiến lại. Người chưa rõ, giọng đã vang lên – điềm đạm mà lạnh tanh:
Trần Minh Hiếu
Ở chợ mà như cái chốn chợ giời.
Trần Minh Hiếu
Lớn tướng rồi còn bắt nạt người mới tới?
Cả đám quay phắt lại. Anh dựng xe sát gốc cây bàng. Áo nâu gọn gàng, quần ống đứng, cổ tay xắn cao, mắt không cười nhưng nhìn tới đâu là người ta cúi đầu tới đó.
Lý Phúc
Ơ… cậu Hiếu… cháu tưởng là người lạ nên hỏi cho rõ.
Lý Phúc
Chứ cháu đâu có ý gì…// cười gượng//
Anh nhấc miếng thịt dưới đất lên, lắc nhẹ đầu:
Trần Minh Hiếu
Đúng là miệng thì nói tử tế, tay thì thô bạo.
Trần Minh Hiếu
Người lạ hay quen thì cũng phải có lòng người.
Trần Minh Hiếu
Làng này không dạy trò bắt nạt kẻ yếu.
Phúc mặt tím bầm. Đám bạn hắn thì thụt lùi, rúc vào sau đống rổ.
Cậu đứng khựng, tay còn run. Mắt nhìn miếng thịt dính đất, lòng nhoi nhói. Anh quay sang, giọng trầm:
Trần Minh Hiếu
Không sao, cậu đi lại mua miếng khác.
Trần Minh Hiếu
Nói với cô hàng lấy hàng mới, để tôi trả.
Đặng Thành An
//lắc đầu, lí nhí//
Đặng Thành An
Không cần… để tôi tự lo được…
Trần Minh Hiếu
Đừng sĩ diện vô lý.
Trần Minh Hiếu
Không phải ai chìa tay ra cũng là thương hại.
Cậu cứng họng, mãi một lúc sau mới lí nhí:
Đặng Thành An
… Vậy… cảm ơn anh.
Anh khẽ gật, rồi rảo bước đi mua rau. Bóng dáng anh khuất sau đám người, để lại lòng cậu ngổn ngang.
Gió đầu mùa thổi nhè nhẹ. Hai bên đường, cánh đồng lúa non rì rào. Cậu lẽo đẽo đi sau xe anh, im thin thít.
Một lúc, anh quay lại hỏi:
Trần Minh Hiếu
Lần sau ra chợ, gặp chuyện thì cứ nói thẳng với người nhà.
Trần Minh Hiếu
Đừng cứng đầu làm gì.
Đặng Thành An
Em… không muốn phiền anh…
Trần Minh Hiếu
Còn phiền hơn nếu em bị ăn tát rồi mới về méc.
Đặng Thành An
//bật cười//
Một đoạn đường sau, anh chợt hỏi nhỏ, không nhìn cậu:
Trần Minh Hiếu
Hồi trước… ở quê, cậu hay bị bắt nạt thế à?
Đặng Thành An
//ngẩn người//
Đặng Thành An
... Không bị đánh, nhưng cũng chưa từng được bênh //khẽ đáp//
Anh không nói gì, tay nắm ghi-đông xe hơi siết lại. Gió vẫn thổi, nhưng trong lòng ai đó hình như đang nổi sóng.
__________________________
Cái gì đó… vừa nhen lên. Nhẹ như khói rơm đầu mùa, nhưng cay sống mũi đến lạ.
Comments