[ DuongHung ] Đường Em Đi, Máu Tôi Trải
Chương 2: Ánh nhìn trong mưa
Sáng hôm sau, trời vẫn xám xịt.
Những vũng nước mưa đọng lại trên mặt đường, loang lổ những vệt đỏ nhạt máu đêm qua chưa kịp rửa trôi hết.
Trong một quán cà phê nhỏ ven đường, Nguyễn Quang Anh ngồi đối diện Trần Đăng Dương.
Quang Anh khuấy ly đen đá, ánh mắt lặng lẽ nhìn Dương:
Nguyễn Quang Anh
Mày không nên để thằng nhóc đó thấy mặt.
Dương tựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững nhìn ra đường:
Trần Đăng Dương
Nó thấy được gì? Một thằng nhóc ướt mưa? Nó có biết tao là ai đâu.
Nguyễn Quang Anh
//nhíu mày// Dương à, mày giỏi che dấu dấu vết, nhưng đừng quên, lần này tao không dọn kịp cái xác. Cảnh sát đang lùng ráo riết. Nếu thằng nhóc đó lỡ khai ra…
Trần Đăng Dương
// ngắt lời, giọng lạnh buốt// Nếu nó dám, tao xử luôn.
Quang Anh im lặng, siết chặt bàn tay. Ánh mắt hắn thoáng tia lo lắng.
Nguyễn Quang Anh
Tao chỉ sợ… lần này mày dính. Mày không phải kiểu giết người ngu ngốc vì xúc động.
Trần Đăng Dương
//nhếch mép cười nhạt// Yên tâm. Tao không dính vào ai hết… Tao chỉ giết khi cần thiết.
Cùng lúc đó, ở giảng đường Đại học Luật, Hoàng Đức Duy đẩy vai Hùng, ghé tai:
Hoàng Đức Duy
Ê, tối qua sao rồi? Về có gặp ma không? Nhìn mày phờ phạc kìa.
Hùng chống cằm, mắt còn vương mệt mỏi:
Lê Quang Hùng
Không có ma, nhưng tao gặp một ông lạ.
Lê Quang Hùng
Mưa tạt ướt hết mặt, nhưng… ánh mắt ổng lạ lắm, buồn lắm. Tao thấy lạnh sống lưng luôn á.
Hoàng Đức Duy
//bật cười// Xời! Lại tưởng tượng. Ông nào đi đêm chẳng khổ? Mày lo học đi, tối mày điên điên thế bị chém giờ.
Hùng gật đầu, nhưng lòng vẫn lơ đãng. Hình bóng người đàn ông đêm qua cứ ám ảnh cậu.
Đôi mắt ấy… sâu hun hút như giấu cả đêm dài không lối thoát.
Trần Đăng Dương đứng trên sân thượng một tòa nhà cũ, mắt dõi theo bóng Hùng bước ra khỏi cổng trường.
Nguyễn Quang Anh đến bên, giọng thấp:
Nguyễn Quang Anh
Mày tính làm gì?
Dương không quay đầu, giọng lặng như mưa sắp đổ:
Trần Đăng Dương
Tao chỉ muốn chắc… nó an toàn.
Quang Anh nhìn Dương, ánh mắt chợt sâu thẳm, chẳng biết là chê trách hay xót xa.
Nguyễn Quang Anh
Đừng để thằng nhóc đó kéo mày xuống vực, Dương à.
Dương khẽ cười, nụ cười vừa lạnh vừa buồn:
Trần Đăng Dương
Tao sống trong vực rồi. Nó sáng quá, tao chỉ sợ nó bị bóng tối tao nhuộm bẩn.
Gió thổi qua mái tôn cũ kêu kẽo kẹt. Bóng Dương và Quang Anh đổ dài giữa hoàng hôn xám xịt.
Đêm nay, máu có thể lại đổ… chỉ để giữ sạch con đường cậu sinh viên trẻ ấy đi.
Comments