thương

b...é tg
b...é tg
Not support
Bị kéo lê đi trong bóng tối hun hút của hành lang, Lê Ngọc cảm thấy toàn thân rã rời. Cậu không còn chút sức lực nào để chống cự, những cú đá, những cái cào cấu yếu ớt đã không còn tác dụng. **Bất lực**, đó là cảm giác duy nhất bao trùm lấy cậu lúc này. Cậu như một con búp bê vải bị vứt bỏ, mặc cho số phận định đoạt. Từng thớ thịt trên cơ thể cậu dường như đã kêu gào đến khản đặc, giờ chỉ còn là một khối nặng nề, chờ đợi sự hủy diệt. Cánh cửa phòng giam đóng sầm lại, tiếng khóa kêu lách cách vang vọng trong bóng tối, như tiếng đóng sập cánh cửa cuối cùng của hy vọng.
Nvp
Nvp
tỳ tuất : Cậu Ngọc, cậu ăn chút gì đó đi. Cả ngày hôm nay cậu không ăn gì rồi.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong bóng tối. Lê Ngọc ngước đôi mắt vô hồn lên, thấy một tỳ tuất trẻ tuổi đang đứng trước song sắt, trên tay bưng một mâm cơm. Khuôn mặt cô gái lộ rõ vẻ ái ngại và lo lắng.
lê ngọc
lê ngọc
Cảm ơn, nhưng tôi không muốn ăn/Lê Ngọc khẽ lắc đầu, giọng nói khản đặc/
Nvp
Nvp
tỳ tuất :/ Tỳ tuất thở dài, đặt mâm cơm xuống/Tôi cũng chỉ nghe lệnh chủ mà thôi/ Phận làm đầy tớ, ai dám làm trái? Tôi mong cậu đừng làm tôi khó xử.
lê ngọc
lê ngọc
xích
Lê Ngọc không đáp, ánh mắt cậu rơi vào sợi xích sắt lạnh lẽo đang quấn quanh cổ chân mình. **"Xích,"** cậu thốt ra một từ ngắn gọn, đầy hàn ý, nhưng đủ để tỳ tuất hiểu được sự giày vò mà cậu đang phải chịu đựng.
Nvp
Nvp
tỳ tuất : /Tỳ tuất nhìn theo ánh mắt của cậu, rồi khẽ nói/Thưa cậu, tôi có thể đút cho cậu, nhưng không thể cởi trói cho cậu.
lê ngọc
lê ngọc
/Lê Ngọc nhìn mâm cơm, thấy những món ăn ngon lành nhưng lại có vài cọng hành xanh. Cậu nhăn mặt, nói: /Tôi không ăn hành.
Nvp
Nvp
tỳ tuất :/ Tỳ tuất hơi bối rối. /Nhưng mà nhiều như này cũng không thể gắp ra được. Để tôi đổi món khác.
lê ngọc
lê ngọc
cảm ơn
Lê Ngọc không ngờ cô tỳ tuất lại có lòng tốt như vậy. Cậu khẽ nói: "Cảm ơn." Sau đó, cô gái vội vã mang mâm cơm đi, lát sau quay lại với những món ăn khác, không có hành. Lê Ngọc ăn một cách chậm rãi, như để trả lại chút sức lực đã mất.
Bên ngoài, Hồ Ảnh đang ngồi trong thư phòng. Hắn không ngừng nghĩ về Lê Ngọc. Hắn biết mình tàn nhẫn, nhưng sự phản kháng của cậu khiến hắn không thể kìm chế. Hắn cần cậu phải **thuần phục**, cần cậu phải biết sợ hãi hắn. Hắn gọi tỳ tuất vào.
hồ ảnh
hồ ảnh
Con tỳ tuất, cậu ta sao rồi?/Hồ Ảnh hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng ẩn chứa một chút gì đó sốt ruột/
Nvp
Nvp
tỳ tuất : Dạ thưa ngài, cậu Ngọc đã ăn hết rồi ạ/ tỳ tuất cung kính đáp/
hồ ảnh
hồ ảnh
Ừ, lui đi/Hồ Ảnh gật đầu, ra hiệu cho cô lui xuống/
Nvp
Nvp
tỳ tuất : /Tỳ tuất do dự một lát, rồi khẽ nói/Ngài ơi, đêm nay sẽ mưa lớn. Để cậu Ngọc trong đó tôi e là không hay...
hồ ảnh
hồ ảnh
/Hồ Ảnh nhíu mày. Hắn biết tỳ tuất đang ám chỉ phòng giam lạnh lẽo, ẩm ướt kia. Hắn thở dài một tiếng, một tiếng thở dài đầy phức tạp, giữa sự bực dọc và một chút mềm lòng khó hiểu. /Haizzz... lui đi.
Tỳ tuất cúi đầu lui ra, nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh. Hồ Ảnh ngồi đó, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng đã bị mây đen che khuất, gió bắt đầu rít lên, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến. Hắn thừa nhận, dù có **ác** đến đâu, dù có **nói nặng lời** thế nào, hắn cũng không thể hoàn toàn sắt đá trước Lê Ngọc. Có lẽ nếu cậu không phản kháng, không tìm cách chạy trốn, có lẽ hắn cũng không cần phải làm đến bước này. Nhưng Lê Ngọc đã dám thách thức hắn, dám khiến hắn phải mất mặt. Sự giận dữ của hắn là có lý do. Thế nhưng, trong thâm tâm, hắn lại không thể bỏ mặc cậu trong cái lạnh giá của đêm mưa bão. --- Trong căn phòng giam tối tăm, lạnh lẽo, Lê Ngọc co ro trong góc tường. Gió rít qua khe cửa, từng đợt lạnh buốt thấm vào da thịt cậu. **"Lạnh quá,"** cậu thốt lên, cơ thể run lên từng hồi. Đúng lúc đó, tiếng cạch cửa vang lên. Hồ Ảnh đẩy cửa bước vào. Hắn không nói một lời, ánh mắt hắn lướt qua thân hình co ro của Lê Ngọc. Hắn bước đến, cúi người xuống. Bàn tay hắn không còn thô bạo như trước, mà nhẹ nhàng tháo sợi dây xích đang quấn quanh người cậu. Sau đó, hắn cởi chiếc áo choàng ngoài của mình, khoác lên người Lê Ngọc. Chiếc áo choàng to lớn, ấm áp bao trùm lấy thân hình mảnh khảnh của cậu.
Trước khi Lê Ngọc kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy cậu vào lòng, bế bổng cậu lên. Cậu đã quá mệt mỏi, quá rã rời. Không còn sức lực để đẩy hắn ra, không còn ý chí để chống cự. Cậu mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Thay vào đó, một cách vô thức, cậu **nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực hắn**, tìm kiếm chút hơi ấm hiếm hoi. Mùi hương của hắn, thứ mùi ban nãy khiến cậu sợ hãi, giờ đây lại mang đến một cảm giác an toàn kỳ lạ.
Hồ Ảnh bế cậu về phòng hắn. Căn phòng rộng lớn, ấm áp, ánh đèn dầu lung linh. Hắn đặt cậu xuống chiếc giường lớn mềm mại. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác dịu dàng đến bất ngờ
hồ ảnh
hồ ảnh
Em ngủ đi, muộn rồi,/Hồ Ảnh khẽ nói, giọng hắn trầm ấm, không còn chút lạnh lẽo nào/
Lê Ngọc nằm đó, **mặt không biến sắc, lạnh tanh**. Cậu nhìn vào khoảng không vô định trước mắt, đôi mắt trống rỗng. Không một lời đáp lại hắn. Sự im lặng và vô cảm của cậu khiến Hồ Ảnh cảm thấy bất an. Hắn chợt lo sợ Lê Ngọc bị tổn thương đến mức mất đi ý thức, mất đi cảm xúc
. Hắn trở nên luống cuống, lo lắng. Hắn rối rít hỏi cậu đủ thứ, từ việc cậu có đau không, có lạnh không, đến việc cậu có muốn ăn gì không. Trong lúc rối rít đó, tay hắn vô tình trượt từ cổ xuống ngang ngực cậu, làm tung vạt áo ngoài.
lê ngọc
lê ngọc
híc...hi....híc
**"Hic..."** Một tiếng nấc nhẹ thoát ra từ cổ họng Lê Ngọc. Cậu thấy hành động của hắn, trong tâm trí cậu chỉ hiện lên một suy nghĩ: hắn muốn làm nhục cậu. Thêm vào đó, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu nay bỗng vỡ òa. Lê Ngọc bắt đầu khóc, nước mắt trào ra không ngừng, lăn dài trên gò má trắng bệch.
hồ ảnh
hồ ảnh
Hồ Ảnh thấy cậu khóc, hắn càng luống cuống hơn. Hắn vội vàng dỗ dành, tay chân lóng ngóng. /Nín đi, Lê Ngọc. Ta không có ý đó. Ta chỉ là.../Nhưng cậu vẫn khóc, không có dấu hiệu dừng lại. Sự bất lực của bản thân và tiếng khóc không ngừng của Lê Ngọc khiến hắn chợt mất kiểm soát/
hồ ảnh
hồ ảnh
IM!/Hồ Ảnh giận quá, buột miệng quát lên/
lê ngọc
lê ngọc
huhu hu /thút thít /
Lê Ngọc giật mình, toàn thân co rúm lại. Tay cậu bấu chặt vào đùi, móng tay cắm sâu vào da thịt. Nước mắt vẫn tuôn rơi, đôi môi cậu cắn chặt, **thút thít** nhưng không dám khóc thành tiếng. Cậu sợ hắn, sợ hắn sẽ lại đánh đập mình.
Hồ Ảnh nhận ra mình đã lớn tiếng, hắn lập tức hối hận. Hắn vội vàng xoa đầu cậu, nhẹ giọng dỗ dành, cố gắng xoa dịu nỗi sợ hãi của cậu. Hắn không biết phải làm gì để cậu nín. Lê Ngọc vẫn khóc, cho đến khi quá mệt mỏi mà **ngất đi**. Hắn ngồi nhìn cậu ngủ, lòng cảm thấy **xót** vô cùng. Khuôn mặt cậu vẫn còn vương những giọt nước mắt, hàng mi ướt đẫm. Lúc này, hắn mới thấy được vẻ yếu ớt, mong manh thật sự của cậu. Đúng lúc đó, có bóng người đi qua cửa.
hồ ảnh
hồ ảnh
Ai vậy?Ai vậy?/hỏi, giọng nói vẫn còn hơi khàn/
Nvp
Nvp
Dạ, là tôi thưa ngài,/tiếng tỳ tuất cung kính đáp./
hồ ảnh
hồ ảnh
Sao còn chưa ngủ?/Hồ Ảnh hỏi, đôi mắt hắn nhìn ra ngoài cửa/
Nvp
Nvp
Dạ, tôi làm nốt việc/tỳ tuất đáp lời./
hồ ảnh
hồ ảnh
/Hồ Ảnh trầm ngâm một lát, rồi ra lệnh/Ngày mai đi điều tra nguyên nhân Lê Ngọc bị bắt đến chợ buôn nô lệ/ Hắn muốn biết ai đã dám lừa hắn, và tại sao Lê Ngọc lại rơi vào cảnh khốn cùng như vậy/
hồ ảnh
hồ ảnh
Bây giờ muộn rồi, cô đi ngủ đi,/ Hồ Ảnh nói, giọng điệu có vẻ đã mềm mỏng hơn/
Nvp
Nvp
Dạ/ tỳ tuất cúi đầu rồi lui đi/
Hồ Ảnh quay lại nhìn Lê Ngọc đang say ngủ. Hắn khẽ đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu. Có lẽ, hắn sẽ không để cậu rời xa hắn nữa. Không bao giờ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play