Bắt Vợ Về Cánh Cửa Đẫm Máu
gió bão đem đen
b...é tg
**/Lưu ý khi xem tập này: Nội dung có yếu tố nhạy cảm, không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi và những người nhạy cảm với các cảnh bạo lực tình dục./**
Căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua khe cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng ma mị. Lê Ngọc nằm im trên giường, đôi mắt vẫn mở to, vô định nhìn lên trần nhà. Toàn thân cậu tê dại, cả về thể xác lẫn tinh thần. Dù đã được Hồ Ảnh đưa về phòng ấm áp, nhưng cái lạnh lẽo trong lòng vẫn cứ bủa vây, khiến cậu run rẩy.
Hồ Ảnh nằm bên cạnh, cảm nhận được sự bất động của cậu
hồ ảnh
/Hắn khẽ trở mình, giọng nói trầm ấm phá vỡ sự tĩnh lặng/ Sao vậy? Không ngủ sao?
Lê Ngọc vẫn nằm im, đôi mắt không nhúc nhích, không một lời đáp lại. Cậu đã kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đến cực hạn. Cậu không muốn nói chuyện, không muốn nhìn hắn, không muốn tồn tại trong cùng không gian với hắn.
hồ ảnh
Sao không trả lời?/ Giọng Hồ Ảnh bắt đầu thấp xuống, mang theo một chút khó chịu/
Hắn đã bị cậu **bơ đi**, phớt lờ hoàn toàn. **Thẹn quá hóa giận**, dù gì hắn cũng là **bậc đế tôn cao quý**, người hô mưa gọi gió, chưa từng có ai dám bất kính với hắn như vậy.
hồ ảnh
Sao không trả lời?/Giọng nói hắn vang lên lần nữa, lần này mang theo phần **mất kiên nhẫn** rõ rệt, âm sắc đã trở nên lạnh lẽo/
hồ ảnh
Lê Ngọc!/Hắn gọi tên cậu, đầy sự cảnh cáo/
lê ngọc
/im lặng, thở điều/
Lê Ngọc vẫn im lặng, không chút động đậy. Sự kiên nhẫn của Hồ Ảnh đã cạn. Hắn lập tức lật người, **đè lên mình cậu**, toàn thân hắn bao trùm lấy Lê Ngọc. Trọng lượng của hắn đè nặng lên cơ thể cậu, khiến Lê Ngọc khó thở.
Bị bất ngờ, Lê Ngọc hốt hoảng. Sự sợ hãi tột cùng khiến cậu bật ra những lời lẽ đầy phẫn nộ, không còn giữ được chút bình tĩnh nào.
lê ngọc
Mày tính làm gì tao?! Đi ra! Cút ra!/ Cậu không quên giơ tay lên, **đạp cho hắn vài cái vào vai**, những cú đạp yếu ớt nhưng đầy căm hờn/
Cậu cố gắng vùng vẫy để có thể thoát khỏi hắn, nhưng vô ích. Khổ nỗi, hắn quá mạnh so với cậu, sức lực của hắn như núi Thái Sơn, không tài nào lay chuyển nổi.
Hồ Ảnh ghì chặt cậu dưới thân, giọng nói hắn vang lên bên tai, mang theo sự lạnh lùng đến rợn người
hồ ảnh
Nằm im,May ra ta nhân nhượng, không đau đâu. Nhưng mà nếu em không ngoan ngoãn thì đừng trách ta mạnh bạo.
lê ngọc
Mày tính làm gì tao?!/Lê Ngọc gào lên, đôi mắt ngấn lệ./
hồ ảnh
/Hồ Ảnh cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, một nụ cười nhếch mép tàn nhẫn nở trên môi. /Tình cảnh này, em nghĩ ta tính làm gì em?
Lê Ngọc cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn một lần nữa, dùng hết sức bình sinh còn lại
lê ngọc
Không! Thả tôi ra!/Cậu kêu gào, tuyệt vọng/
Hắn không thèm để ý đến lời cầu xin của cậu. Bàn tay Hồ Ảnh luồn xuống, **cởi bỏ quần áo trên người cậu xuống**, từng lớp, từng lớp, để lộ làn da trắng nõn mềm mại. Tay phải hắn ôm chặt lấy eo cậu, ghì sát cậu vào người hắn, tay trái giữ chặt hai cổ tay cậu, **ghì mạnh xuống giường**. Lê Ngọc cảm thấy toàn thân trần trụi, lạnh lẽo, và vô cùng nhục nhã.
Hắn cúi xuống, hôn lên xương quai xanh của cậu, rồi từ từ di chuyển xuống. Lê Ngọc quay đầu sang một bên, cố gắng né tránh, nhưng hắn vẫn kiên trì. Nước mắt cậu lại trào ra.
lê ngọc
Tôi xin anh... tha cho tôi đi mà.../ Giọng nói cậu nghẹn ngào, tiếng khóc ngày một lớn, hòa lẫn với tiếng nức nở đáng thương/
Nhưng Hồ Ảnh không nghe lời cậu nói, hắn **bỏ ngoài tai** tất cả, như thể những lời cầu xin ấy chỉ là tiếng gió thoảng qua.
hồ ảnh
Rạng chân rộng ra/Hắn ra lệnh, giọng nói trầm khàn/
lê ngọc
Huhu, không đời nào!/ Lê Ngọc vùng vẫy, kháng cự. Cậu không thể chấp nhận điều này/
Hồ Ảnh thở dài, hắn **thầm nghĩ
hồ ảnh
*chắc mình làm cậu sợ nên nhẹ giọng lại, lấy tay xoa đầu cậu, cố gắng xoa dịu*Rạng chân ra, thả lỏng nếu không muốn bị đau
* là suy nghĩ
/hành động hoặc ( lưu ý
Mặc cho sự kháng cự của Lê Ngọc, Hồ Ảnh đưa tay xuống, **khẽ đẩy nhẹ vào nơi kín đáo của cậu**, từ từ nới lỏng. Cậu vì đau mà **ưỡn người lên**, một tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng. Cậu cắn chặt môi, cắn đến bật máu, để mình không phát ra tiếng rên rỉ nào. Nhưng cơ thể cậu lại phản bội, từng cơn run rẩy, từng tiếng thở dốc khó nhọc.
Hắn nhận ra sự căng thẳng của cậu.
hồ ảnh
Lê Ngọc, đừng cắn nữa, thả lỏng ra. Sẽ xong nhanh thôi, không sao đâu.
b...é tg
một số từ có thể bị cấm lên sẽ xuất hiện dấu ***
Hắn ấn nhẹ vào **điểm P** của cậu. Lê Ngọc bất ngờ vì cảm giác lạ lẫm chạy dọc cơ thể, cậu **ưỡn người một lần nữa**, toàn thân run rẩy. Mặt cậu đỏ bừng lên, một tiếng **ái muội** nhỏ bé, yếu ớt phát ra trong không gian tĩnh lặng, nghe rõ mồn một. Đôi môi cắn chặt của cậu cũng vô thức **nhả ra**.
hồ ảnh
/Hồ Ảnh ấn đầu Lê Ngọc vào vai mình, ghì chặt cậu vào lòng. /Em ôm vào cổ tôi này. Nếu khó chịu thì cắn tôi. Em đừng sợ, ngoan nào, thả lỏng cơ thể ra. Nếu đau quá hãy nói với tôi./Hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm đến lạ/
lê ngọc
/Lê Ngọc mếu máo nức nở giọng nói đứt quãng/Em không muốn làm... xin người tha cho em...
hồ ảnh
Im lặng nào/Hồ Ảnh khẽ nói, rồi hắn không cho cậu cơ hội nói thêm lời nào./
Hắn chắc chắn rằng mọi thứ đã đủ lỏng. Hắn nhẹ nhàng, từ từ **đưa Dương Vật của mình vào trong Hoa Huyệt của cậu**.
lê ngọc
Aaaa....aa....á ư...ưm ư ư ư hừm ~~
Tiếng rên rỉ đầy đau đớn và lạ lẫm bật ra từ cổ họng Lê Ngọc. Cậu co rúm lại, toàn thân căng cứng. Nước mắt lại trào ra như suối.
hồ ảnh
/Hồ Ảnh ôm chặt lấy cậu, khẽ nói bên tai/Vào rồi. Em thấy thế nào rồi?
lê ngọc
Khó chịu lắm... lạ lắm... rút ra!/ Lê Ngọc nức nở, tay cào cấu vào vai hắn/
hồ ảnh
Em khó chịu ở đâu?/ Hắn hỏi, giọng điệu đầy lo lắng/
lê ngọc
Bụng đau/Lê Ngọc thều thào/
hồ ảnh
/Hắn nhẹ nhàng xoa bụng cậu, an ủi/Em đừng sợ, sẽ không sao đâu, sẽ ổn thôi. Ngoan nào, nín đi/ Hắn còn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu/
Rồi trấn an tinh thần cậu một cách chu đáo, không còn vẻ tàn bạo như lúc nãy. Hắn muốn cậu yên tâm, muốn cậu tin tưởng hắn.
lê ngọc
Lạnh quá... em lạnh.../Lê Ngọc thì thào, cơ thể vẫn run rẩy/
hồ ảnh
/Hồ Ảnh với tay lấy chiếc chăn mềm mại, đắp kín cho cậu/
lê ngọc
Anh không lạnh sao?/Lê Ngọc hỏi, giọng nói yếu ớt/
hồ ảnh
Anh không sao/ Hồ Ảnh đáp, giọng hắn trầm ấm. Hắn ôm chặt lấy Lê Ngọc, để hơi ấm từ cơ thể hắn truyền sang cậu/
Trong cái đêm mưa gió này, giữa hai con người với hai số phận đối lập, một sợi dây vô hình dường như đang được thắt chặt.
Comments