“Cô ấy không phải tội phạm!!”
“Cô ấy là… là Gia Ý của tôi!”
“Cô ấy… là vợ tôi.”
“Gia Ý! Gia Ý!”
Thịnh Gia Ý bật dậy khỏi giường, toàn thân như vừa bị dìm trong nước lạnh. Lồng ngực phập phồng không kiểm soát, mồ hôi tuôn ướt gáy, tay run lên khi chạm vào gối.
Căn phòng tối đen, rèm cửa kéo kín. Chỉ có tiếng kim đồng hồ gõ đều đặn như nhịp tim đang rệu rã.
Thịnh Gia Ý ngồi yên trên giường thật lâu, bàn tay vẫn còn run khi đưa lên chạm vào cổ. Mồ hôi đã thấm ướt lớp áo mỏng, từng sợi tóc dính bết vào thái dương.
Cơn ác mộng đó…cơn ác mộng mà cô mơ không biết bao nhiêu lần suốt bốn năm qua.
Mỗi đêm, cô đều thấy mình chết một lần.
Bị bủa vây trong rừng rậm, máu chảy đầy tay, tiếng súng, tiếng người, và ánh mắt ấy, ánh mắt của người từng yêu cô đến tận cùng, rồi lại chính tay đưa cô đi đến cái kết.
Cô đã cố quên. Nhưng trái tim không cho phép.
“Cô ấy là vợ tôi…”
Thịnh Gia Ý cúi đầu, nhìn xuống hai bàn tay mình. Không còn vết máu nào. Nhưng cảm giác ấy vẫn còn, cái lạnh buốt của đất rừng, mùi sắt tanh quện vào hơi thở, cảm giác lưng ướt đẫm vì máu chính mình.
“Đáng lẽ em nên chết. Ngay từ đầu.”
Cô thì thầm. Không ai đáp lại.
Tự mình bỏ trốn khỏi thân phận Thịnh Bích Chiêu, sống lại dưới cái tên Thịnh Gia Ý cô tưởng như có thể làm lại cuộc đời. Tưởng đâu rời khỏi cha, khỏi tổ chức, khỏi bóng tối là sẽ có cơ hội được làm người bình thường.
Nhưng không. Cái giá phải trả là…Tình yêu duy nhất trong đời, cũng không thể giữ.
Anh không đáng bị lừa. Nhưng cô cũng không ngờ… rằng trái tim mình lại rung động thật sự.
Cô quay mặt đi, vội vã đưa chân xuống khỏi giường. Không thể ngủ lại được nữa. Cô sợ nếu nhắm mắt, tiếng súng kia lại vang lên trong đầu.
Nhưng đúng lúc ấy, một cánh tay vươn ra từ sau lưng, giữ chặt lấy cổ tay cô.
Cô giật mình, toàn thân khựng lại. Trái tim ngừng đập trong một giây. Rồi tiếp theo đó, là một cái ôm quen thuộc từ phía sau.
“ Em đi đâu thế?”
Thịnh Gia Ý sững người. Hơi thở ấy, vòng tay ấy là thật, không phải giấc mơ, không phải hồi tưởng.
“Em… không ngủ được”
“Lại mơ à?”
Anh hỏi, cằm tựa lên vai cô, vòng tay siết lấy eo cô.
“Anh xin lỗi.”
Ba chữ “anh xin lỗi” này, anh đã nói không biết bao nhiêu lần, Mỗi lần cô tỉnh dậy với ánh mắt ướt, hoặc bàn tay run. Dù cô luôn nói dối là bản thân không nhớ mình vừa mơ gì nhưng anh vẫn xin lỗi. Đôi khi anh xin lỗi vì tan ca về muộn làm ảnh hướng đến giấc ngủ của cô, đôi khi anh xin lỗi vì nghĩ hơi thuốc lá trên người anh làm cô mơ thấy ác mộng.
Thịnh Gia Ý không đáp.
Cô im lặng một lúc thật lâu, để mặc anh tựa cằm lên vai mình, để hơi ấm quen thuộc bao bọc lấy lưng.
Trái tim cô… thật ra vẫn còn biết ơn. Biết ơn vì mỗi lần cô giật mình tỉnh giấc, vẫn luôn có anh ở bên, không một lần rời đi.
“ Chỉ mới có bốn giờ sáng thôi, chúng ta ngủ tiếp được không…?” Cô nhẹ giọng hỏi
“ Ừm”
Hai người cùng nằm xuống, lưng cô áp vào ngực anh, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp áo mỏng.
Ngoài cửa sổ, trời chưa hửng sáng. Chiếc đồng hồ trên tường phát ra tiếng tích tắc đều đặn. Cảnh Tư Ninh không nói gì thêm. Anh chỉ nằm yên như thế, giữ cô trong lòng, tay đặt nơi eo cô.
Sự im lặng giữa họ không gượng gạo. Trái lại, đó là một loại bình yên mà Thịnh Gia Ý luôn khát khao. Trong cái tĩnh lặng ấy, cô nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh.
Một làn gió đêm len qua, đưa mùi nhài từ chậu hoa ngoài ban công vào. Cô nhích người lại gần anh thêm một chút, để lưng mình áp sát hơn vào lồng ngực anh.
Cô biết… anh chưa ngủ.
Có thể, anh vẫn còn tỉnh như cô, nhưng không hỏi gì cả. Không hỏi cô vừa mơ gì, không hỏi lý do vì sao tay cô lạnh như băng. Chỉ đơn giản là nằm đó, cùng cô chờ trời sáng.
Cô chỉ muốn bản thân là Thịnh Gia Ý không phải Thịnh Bích Chiêu. Thịnh Gia Ý của Cảnh Tư Ninh. Người mà anh yêu. Và người… cũng yêu anh đến đau lòng.
Cô không nói gì. Chỉ lặng lẽ vươn tay, kéo lấy bàn tay anh đang đặt nơi bụng mình, đan chặt các ngón tay vào nhau. Một lát sau, nhịp tim bên tai cô chậm rãi đều hơn. Mí mắt bắt đầu nặng trĩu.
Đầu óc vẫn còn mơ hồ giữa thực và mộng, nhưng trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác dịu dàng. Hơi ấm từ lưng anh, từ bàn tay đang siết eo cô, lan dần xuống tận đầu ngón chân. Cô rụt người lại gần anh hơn một chút, giống như vô thức tìm lấy nơi trú ngụ cuối cùng cho trái tim mình.
“ Ưm”
Cảnh Tư Ninh hạ một nụ hôn lên mái tóc cô, để dỗ dành.
“Ngủ đi. Anh ở đây.”
Chỉ một câu ấy… đã đủ.
Thịnh Gia Ý nhắm mắt. Mi mắt run nhẹ trước khi khép hẳn. Hơi thở chậm lại, đều dần.
Khi Thịnh Gia Ý mở mắt ra, ánh sáng nhàn nhạt đã len qua khe rèm. Không còn cảm giác lạnh lẽo như đêm qua, cũng không còn tiếng tim đập gấp gáp vì sợ hãi.
Cô chớp mắt vài lần, tay vuốt mái tóc rối sang một bên, rồi xoay người lại theo thói quen.
Trống không.
Vị trí bên cạnh đã lạnh đi từ lúc nào.
Chăn bị vén gọn sang một bên, để lộ ra khoảng trống hơi lõm xuống chứng tỏ anh đã rời đi một lúc, nhưng không quá lâu.
Cô ngồi dậy, cơn mệt mỏi vẫn còn đọng nơi mi mắt, nhưng không nặng nề như mọi hôm. Trái tim cô… lạ thay lại bình yên hơn. Có lẽ là vì cuối cùng cũng ngủ được một giấc thật sự.
Từ dưới bếp vọng lên tiếng xoong nồi chạm nhau, cùng mùi thơm của trứng và bánh mì nướng xộc vào mũi. Cô hít nhẹ một hơi, cảm giác ấy… bình yên đến lạ.
Chân trần bước xuống nền gỗ lạnh, cô quấn vội chiếc áo khoác mỏng rồi rón rén bước ra khỏi phòng ngủ.
Dưới bếp, Cảnh Tư Ninh đang đứng nghiêng người trước bếp, tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, tóc hơi rối, bộ dáng vừa ngái ngủ vừa chuyên tâm. Anh đang nghiêng đầu đọc nhãn gia vị, tay kia đảo nhẹ trứng trên chảo nóng, động tác thuần thục.
Nắng buổi sáng rọi lên sống lưng anh, đổ xuống sàn thành một mảng sáng ấm áp.
Thịnh Gia Ý đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn anh một lúc lâu, chẳng nói gì. Khoảnh khắc ấy, thật sự giống như một giấc mơ mà cô không muốn tỉnh lại.
Một lát sau cô mới bước vào, nhẹ nhàng cất giọng:
“Anh dậy lúc mấy giờ vậy?”
Cảnh Tư Ninh nghiêng đầu nhìn cô, thấy mái tóc rối, ánh mắt ngái ngủ của cô thì khẽ cười.
“Ngủ ngon không?”
Cô gật nhẹ.
“Tốt hơn mọi khi.”
Anh đặt dĩa trứng chiên lên bàn, kéo ghế ra.
“Vậy thì ăn sáng đi.“
“ Đợi một lát, em đi rửa mặt”
Cô xoay người bước vào phòng tắm. Gương mặt nhợt nhạt phản chiếu trong gương, nước lạnh không đủ cuốn trôi nỗi thấp thỏm mơ hồ vẫn còn sót lại sau cơn ác mộng. Cô hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vào má mình hai cái rồi mới quay lại bàn ăn.
Cảnh Tư Ninh đã rót sẵn hai ly sữa đậu nành, bát cháo trắng còn nóng bốc khói nghi ngút.
Thịnh Gia Ý ngồi xuống, đưa mắt nhìn dĩa đồ ăn. Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp nơi đáy lòng lan dần.
“Anh có vẻ hôm nay tâm trạng tốt.”
“Ừm” Cảnh Tư Ninh chậm rãi cắt bánh mì, không ngẩng đầu
“Tổ chức buôn ma túy mà anh theo dõi ở khu vực Phi Long có động tĩnh rồi.”
Tay cô khựng lại trong một khoảnh khắc.
“Động tĩnh gì…?”
“Có vẻ đã lần ra được một tuyến vận chuyển mới. Là hàng cấp cao, không đi qua biên giới chính thức mà dùng lối núi phía tây Yên Nam.”
Thịnh Gia Ý gật đầu hờ hững, cố giữ bình tĩnh. Nhưng ngón tay cô siết chiếc ly gốm đang cầm. Cảnh Tư Ninh nói tiếp, không để ý đến thay đổi nhỏ nơi ánh mắt cô:
“Chắc vài ngày nữa, anh sẽ phải đến vùng lân cận trạm Hà Giang Thượng điều tra. Sẽ không lâu. Nếu em sợ ở nhà một mình, có thể về nhà mẹ hoặc…”
“Không cần.”
Anh dừng lại nhìn cô.
“Em sẽ đợi anh về.”
Cảnh Tư Ninh đặt bàn tay anh lên tay cô.
“ Anh biết em sợ, nhưng chỉ cần anh bắt được tên đầu sỏ của giao dịch này là…Trần Thanh Dự, anh sẽ về với em.”
“ Ừm”
Trần Thanh Dự, lâu lắm rồi cô mới nghe lại cái tên này. Ông ta là cánh tay phải đắc lực của cha cô…ông trùm ma tuý Thịnh Chấn Lâm. Là người từng khen cô học giỏi, từng vuốt đầu cô như một chú mèo nhỏ, từng nói: “Đứa con gái này, nếu được đào tạo tốt, có khi sẽ thay được cả vị trí của anh trai nó.”
Cũng là người… từng ra lệnh thủ tiêu một đứa nhỏ chỉ vì nó làm thất lạc hai túi hàng.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình dịu dàng.
“Em không sao”
“Chuyện của anh… em hiểu. Anh phải đi.”
Anh mỉm cười, giơ tay lên vuốt tóc cô.
“Anh sẽ về sớm.”
“Em biết.”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng Thịnh Gia Ý nói ra với một nỗi đau không ai hay biết. Bởi vì nếu anh thật sự bắt được Trần Thanh Dự… Thì cũng chẳng còn con đường nào để cô giấu mình.
Tên đó không bao giờ hành động một mình. Nếu cảnh sát lật được mạng lưới trong vùng trạm Hà Giang Thượng, thì từng mắt xích sẽ bị khui ra. Mà cô, với tư cách là Thịnh Bích Chiêu, con gái của ông trùm Thịnh Chấn Lâm, là một mắt xích quan trọng. Dù cô đã bỏ trốn. Dù cô chưa từng nhúng tay vào một chuyến hàng nào. Quá khứ vẫn là vết mực không tẩy được.
Cô quay lưng lại, giả vờ xếp lại khăn trải bàn. Anh không thấy được khóe môi cô đã cắn đến bật máu.
Nếu ngày anh về, là ngày cô bị lôi ra ánh sáng…Cô thà để mình biến mất.
Nếu một ngày anh biết cô là Thịnh Bích Chiêu thì sao? Anh sẽ giết cô như trong giấc mơ à? Nhưng biết phải làm sao đây? Cô thật sự là con gái của Thịnh Chấn Lâm, thật sự là con gái của tội phạm. Là người đã lừa dối anh suốt bao nhiêu năm.
“ Em xin lỗi…”
...----------------...
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Bộ này chắc ngược tâm lắm nhỉ... cái kiểu yêu đấy nhưng cũng đau nhiều lắm đấy, muốn buông nhưng lại ko thể vì yêu quá nhiều, muốn hạnh phúc nhưng lại ko trọn vẹn vì thân phận vì hận thù
2025-06-28
6