Chạy Về Phía Anh
22:34 đêm, rừng cấm Tam Hạp, biên giới phía Bắc
Đùng!
Một tiếng súng nổ xé màn đêm.
Viên đạn sượt ngang bả vai, máu bắn tung lên lá cây. Thịnh Gia Ý nhào người xuống dốc, trượt dài theo triền đất ướt, phía sau lưng là tiếng quát chói tai và tiếng chó nghiệp vụ tru gào như xé họng.
“Mục tiêu không trúng đạn!”
Cô thở dốc. Máu từ vai trái thấm qua lớp áo khoác, dính bết vào lưng. Cơn đau khiến đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn gượng đứng dậy, một tay bám vào thân cây, một tay kéo chốt lựu đạn khói rồi ném về phía sau.
ẦM!!
Một quầng khói trắng phụt lên mù mịt. Tiếng súng tạm ngưng. Có tiếng người ho sặc sụa, la hét hỗn loạn phía sau.
Cô không ngoảnh lại.
Cô cắn răng, cắm đầu lao qua một con suối cạn, giày vướng vào rễ cây suýt nữa ngã nhào.
Tiếng lá bị giẫm vang lên sát bên trái. Một tên đặc nhiệm từ đâu nhảy bổ ra, súng chĩa thẳng vào trán cô.
“Nằm xuống! NÉM VŨ KHÍ!”
Không kịp nghĩ, Gia Ý rút dao trong ủng, xoay người chém một đường vào bắp tay hắn. Máu tóe ra. Hắn rít lên, lùi lại cô nhân cơ hội đá văng khẩu súng rồi chạy tiếp.
Cô mệt đến mức gần nôn ra máu. Chân bắt đầu run, mắt mờ đi từng chút. Nhưng phía trước… đã thấy con đường dẫn ra khe núi. Chỉ cần vượt qua đó, là đến địa điểm đón. Cô rút thiết bị phát tín hiệu trong túi áo, bấm gửi tọa độ. Màn hình lập lòe đỏ. 15 phút sau trực thăng sẽ đến.
Nhưng—
“Gia Ý!”
Cô khựng lại.
Giọng nói ấy… xuyên qua tiếng mưa, tiếng rừng và tiếng súng đập vào tai. Cô biết giọng nói đó là của ai, con dao trên tay từ từ rơi xuống.
Thịnh Gia Ý từ từ quay đầu lại, ánh mắt cô cụp xuống không dám đối diện với người trước mặt.
Anh. Cảnh Tư Ninh.
Áo chống đạn đẫm nước mưa, gương mặt tối sầm, ánh mắt trống rỗng. Tay anh cầm súng, chĩa thẳng về phía mục tiêu là cô.
“ Tại sao em lại ở đây…?”
Thịnh Gia Ý đứng bất động giữa màn mưa mù mịt.
Ánh đèn pin rọi qua khuôn mặt cô nhợt nhạt, bê bết máu, mái tóc đẫm nước dính bết vào gò má lạnh toát. Vai trái đỏ rực, máu chảy thành vệt, hòa vào nước mưa nhỏ giọt xuống đất.
Cô không trả lời.
Không phải vì không biết nói gì.
Mà là… nói gì thì cũng vô ích rồi.
Một người là đội trưởng đội truy quét ma túy.
Một người là con gái ruột của ông trùm ma túy lớn nhất Đông Nam Á.
Cảnh Tư Ninh tiến thêm một bước. Súng trên tay anh không hạ xuống. Trong đáy mắt… là cả trời hoảng loạn bị kìm nén đến nghẹt thở.
“Trả lời anh đi.”
“ Đừng bắn em…”
“ Anh không bắn em.”
Cảnh Tư Ninh im lặng một lúc mới có thể nói tiếp. Trong lời nói của anh, Thịnh Gia Ý có thể nghe thấy sự bất lực, tức giận và…một cảm xúc gì đó khó gọi tên.
“Anh chỉ muốn hỏi…từ lúc mình yêu nhau đến giờ…có điều gì là thật không, Tiểu Ý?”
Cô nhắm mắt.
Mưa vẫn rơi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây sau, Thịnh Gia Ý ngẩng đầu lên. Cô nhìn thẳng vào anh không lảng tránh nữa.
“Em là Thịnh Bích Chiêu.”
Nghe đến cái tên đó, đôi mắt đang đỏ rát của Cảnh Tư Ninh lập tức trào ra nước mắt. Trái tim đang đập như trống trận của anh đột nhiên vỡ tung.
“ Là em tiếp cận anh…?”
Thịnh Gia Ý có thể nghe rõ giọng nói của anh đang cố kiềm chế không để tiếng khóc bật ra.
Thịnh Bích Chiêu.
Cái tên nằm trên đầu danh sách truy nã đặc biệt. Người anh đã ngày đêm săn tìm lại là người đầu ấp tay gối. Là con gái của kẻ giết ba anh, là con gái của một tên tội phạm buôn ma túy.
“ Em yêu anh…”
Mưa lạnh buốt xối xuống mái tóc rối bời, kéo theo máu tươi từ vai cô chảy xuống từng ngón tay. Đứng giữa trời đất trắng xóa, Thịnh Gia Ý giống như một hồn ma đang than khóc nhận tội.
Cảnh Tư Ninh không nói gì. Tay anh vẫn giơ súng, nhưng cơ thể cứng đờ như tượng đá. Một giọt nước mắt rơi xuống má anh, hay là mưa chính anh cũng không phân biệt nổi nữa.
“Tại sao…Tại sao là anh?”
“Vì chỉ có anh yêu em”
Anh nhắm mắt lại, ngón tay siết cò súng.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Anh xin lỗi.”
ĐOÀNG!
Tiếng súng rít qua không trung. Một cú giật nhẹ lan từ khẩu súng xuống cổ tay anh, lan dần vào tim gan ruột phổi. Viên đạn xuyên thẳng qua ngực trái, ngay dưới xương quai xanh. Cơ thể cô bị giật ngược về phía sau… rồi sụp xuống như đóa hoa bị gió quật tơi bời.
Máu tuôn ra như suối, cô ngã vào vũng bùn.
Cảnh Tư Ninh ném súng, lao đến như một người điên.
“Gia Ý!!”
Anh quỳ sụp bên cô, hai tay run rẩy đỡ lấy thân thể đang lạnh dần. Máu thấm ướt ngực áo anh, ấm nóng đến kinh hoàng.
“ Anh trả được thù cho cha rồi…”
“ Anh phải vui lên, anh không được khóc…”
“ Anh là cảnh sát mà…anh bắn em là đúng rồi”
Tiếng rotor vang dội từ xa, ánh đèn trắng lướt qua tán rừng.
“ Cảnh sát đã bắt hết cả nhà em rồi…anh đừng kể với họ là em đã chết nhé. Anh trai em sẽ buồn lắm…”
“Anh biết không… được làm Gia Ý của anh…là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời em. Em xin lỗi, xin lỗi vì giấu anh. Thịnh Bích Chiêu là em, con gái của Thịnh Chấn Lâm là em. Em sai rồi, em xin lỗi.
Nói xong câu đó, bàn tay cô buông thõng. Đôi mắt khép lại. Thế giới trong anh như nổ tung rồi sụp đổ. Anh ôm cô thật chặt, mặc kệ máu nhuộm ướt người, mặc kệ tiếng gọi từ đồng đội đang chạy đến sau lưng.
“Anh yêu em… từ đầu đến cuối… là thật…”
“ Anh không biết, anh không biết”
Đồng đội kéo anh ra, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã lặng im kia nơi từng ánh mắt, từng nụ cười, từng buổi sáng pha cà phê và mỗi cái ôm cuối ngày vẫn còn in đậm trong trí nhớ.
“ Đội trưởng! Cô ta là tội phạm! Đội trưởng!”
Cảnh Tư Ninh làm sao mà ngờ được người vợ ở bên anh bao năm thế mà lại là con gái của một tên tội phạm buôn ma tuý khét tiếng, còn là con gái của người từng giết cha anh. Anh không thể ngờ được bản thân thế mà lại yêu sâu đậm con gái của kẻ thù.
Anh không tin, cũng không dám tin.
Đồng đội anh luôn miệng gọi cô ấy là tội phạm nhưng anh biết rõ không phải, Gia Ý của anh tuyệt đối không phải tội phạm.
Cô ấy sợ chuột. Sợ đến mức nhìn thấy một con chạy qua mà ôm lấy cổ anh khóc nức nở.
Cô ấy yêu mèo đến mức nhặt từng con hoang về chăm, đến khi anh phàn nàn thì chỉ biết cười trừ.
Cô ấy mở lớp dạy trẻ em khuyết tật, mua sách thiếu nhi bằng hết tiền lương tháng. Cô ấy là ánh sáng trong thế giới đẫm máu và tàn nhẫn của anh. Là nơi anh từng tin mình có thể quay về, sau mỗi nhiệm vụ.
“Cô ấy không phải tội phạm!!”
“Cô ấy là… là Gia Ý của tôi!”
“Cô ấy… là vợ tôi.”
Hàng loạt những dòng kí ức ùa về như thác đỗ trong đầu Cảnh Tư Ninh. Những kí ức ấy ghim sâu vào trái tim anh, dứt ra mãi không được.
Thành phố Thanh Hải, đêm mưa cuối thu.
Cơn mưa đổ xuống không báo trước. Cả con phố chìm trong màn nước mờ mịt, chỉ còn ánh đèn nê-ông lờ mờ hắt ra từ những biển hiệu cũ kỹ, loang lổ theo từng nhịp nước rơi.
Cảnh Tư Ninh đứng dưới mái hiên một quán sửa xe, áo khoác dính mưa, điện thoại trong tay đang hiện bản đồ hành trình. Anh đang làm nhiệm vụ theo dõi một điểm giao hàng liên quan đến tổ chức buôn ma túy vừa trồi lên từ vùng ven biên giới. Nhưng đúng lúc đó, đối tượng lại bất ngờ thay đổi lộ trình.
“Hướng mục tiêu lệch khỏi dự đoán. Di chuyển về phía hẻm số 5, khu phố cũ.”
“Rõ.” Anh trả lời vào tai nghe, rồi cất điện thoại vào túi, rảo bước nhanh về hướng hẻm.
Hẻm số 5 nằm sau khu nhà cũ đã xuống cấp, con đường lát đá xanh loang loáng nước. Khi anh đến nơi, thứ đầu tiên anh nghe được là tiếng rít phanh gấp của xe máy, rồi tiếng nữ hét thất thanh.
Không cần suy nghĩ, anh chạy vào.
Phía cuối con hẻm, dưới ánh đèn đường mờ nhòe, một cô gái trẻ đang loạng choạng lùi lại, trước mặt cô là hai gã đàn ông to cao. Một trong số đó vừa giật túi xách trên tay cô, vừa lăm lăm con dao.
“Giao hàng không đúng người, muốn chết à?”
“Tôi đã nói là tôi không biết! Tôi chỉ… giao hoa…”
Tay cô ôm chặt lấy cánh tay bị rách, máu thấm qua lớp áo sơ mi trắng.
“Bỏ cô ấy ra!”
Giọng của Cảnh Tư Ninh vang lên, kèm theo đó là bóng áo khoác sẫm lao thẳng vào hiện trường. Anh không dùng súng, chỉ với một cú đạp chính xác, gã gần cô nhất đã ngã ngửa. Gã còn lại định vung dao nhưng chưa kịp chạm vào anh thì cổ tay đã bị khóa chặt, bẻ ngoặt ra sau.
Trong mưa, ánh mắt anh chạm vào mắt cô.
Đôi mắt sâu, đen và buồn không có nước mắt, chỉ có một vẻ lặng im tuyệt đối.
“Cô ổn chứ?” Anh hỏi, hơi thở còn gấp.
Cô gật đầu. Tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay bị thương, máu chảy dọc xuống đầu ngón tay.
“Tôi không phải người của họ. Tôi chỉ… mang hoa đến thôi. Họ đẩy tôi vào rồi—”
“Tôi biết.” Anh ngắt lời.
Anh cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô. Cô không từ chối, chỉ cụp mắt, nhỏ giọng:
“Cảm ơn anh.”
Bầu không khí sau đó lặng đi vài giây. Cô đứng dưới mưa, môi tái nhợt, mái tóc dài nhỏ nước.
Cảnh Tư Ninh cúi xuống, nhẹ giọng:
“Tôi là cảnh sát. Tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.“
Cô ngước mắt lên, rất chậm. Rồi khẽ gật đầu.
“Tôi tên là Gia Ý.”
Anh không hỏi gì thêm. Chỉ giữ nhẹ lấy bờ vai cô, đỡ cô bước ra khỏi con hẻm mưa.
Lúc ấy, anh không biết rằng cái tên “Gia Ý” sẽ là cái tên khiến anh nhớ suốt đời. Rằng cô gái ấy, không phải người giao hoa. Cũng không phải người cần được cứu.
Mà là người sẽ kéo theo cả một cơn giông bão vào cuộc đời anh.
Cha anh là Cảnh Lâm Hành, từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhận chuyên án “ Thiên Thịnh”, cũng vì chuyên án đó mà bỏ mạng.
Lúc đó anh mới sáu tuổi, chỉ nghe mẹ kể lại là cha bị kẻ cầm đầu bắt rồi tra tấn, lúc trả về chỉ còn lại cái xác. Cảnh Tư Ninh làm cảnh sát chỉ để báo thủ cho cha, giúp cha anh phá chuyên án còn gian dở đó.
Nào ngờ số phận lại thích trêu ngươi như thế. Để cho Cảnh Tư Ninh gặp…Thịnh Bích Chiêu. Đứa con gái út của người đứng đầu tổ chức tội phạm, đứa con gái đã bỏ trốn vào năm 16 tuổi.
Nhưng cho dù cha cô có làm bao nhiêu chuyện xấu, cho dù cô là con của một tên tội phạm thì cô vẫn là người vô tội.
Cảnh Tư Ninh hét lên trong tuyệt vọng. Anh yêu cô rồi, yêu rất nhiều là đằng khác. Việc yêu một tên tội phạm sẽ bị kỉ luật rất nặng nhưng anh không quan tâm nữa.
Chuyên án được phá, Cảnh Tư Ninh cũng vĩnh viễn mất đi người con gái anh yêu nhất.
“ Gia Ý!”
“ Gia Ý!!!”
...----------------...
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Mới vô mà buồn quá em ơi. Chúc mừng truyện mới nhé/Rose//Rose/ Thân phận con gái ông trùm của em là thật, mối hận của anh cũng là thật, cả tình yêu của em dành cho anh cũng là thật. Từ đầu đến cuối tình cảm của cả hai đều là thật, chỉ có cái tên của cổ là giả thôi, nhưng bởi vì tên giả nên mới có được hạnh phúc... Ba cô ấy là tội phạm chứ cổ đâu liên quan, tội của người này đâu thể áp đặt quy chụp lên người kia. Bắt đầu bằng nghiệt duyên thì kết thúc chính là bi kích sao/Grievance//Hey/
2025-06-28
6
Nhược Mai
Chúc mừng truyện mới 🥂 🥳 🙌
2025-06-27
0