Thành phố Trường An, 9:23 sáng
Tiệm hoa Như Ý Cát Tường
Tiếng chuông gió leng keng khi cánh cửa kính được đẩy ra. Gió lùa vào theo, mang theo mùi bụi đường và ánh nắng dịu ngọt. Thịnh Gia Ý bước vào, váy dài chạm mắt cá chân, tay cầm túi vải be nhạt. Mái tóc vừa mới sấy khô xõa nhẹ xuống bờ vai, che đi một phần gương mặt vẫn còn vương vẻ mệt mỏi sau giấc ngủ chập chờn.
Không gian trong tiệm mát lạnh, lặng yên đến mức có thể nghe rõ tiếng nước nhỏ từng giọt trong chậu thủy tinh đặt trên kệ. Hương lavender và lan Nam Dương thoang thoảng giữa không khí, xoa dịu thần kinh vốn đang căng như dây đàn của cô.
Cô cẩn thận mở rèm che ánh sáng, để nắng rọi vào từng chậu cây nhỏ. Những cánh hoa thủy tiên nghiêng đầu trong ánh nắng, như đang mỉm cười với cô. Gần cửa sổ là một bó mẫu đơn trắng vừa hé nụ, chưa kịp gói cho khách hôm qua.
Tiệm hoa này, là nơi duy nhất trên đời cô có thể là chính mình.
Không phải con gái của Thịnh Chấn Lâm. Không phải Thịnh Bích Chiêu. Không phải kẻ mang thân phận giả, trốn chạy lương tri. Chỉ là Thịnh Gia Ý, người bán hoa, thích pha trà gừng mỗi sáng, thích đọc sách cho mèo nghe và yêu một người mà mình không xứng đáng yêu.
Cô mở két, kiểm kê đơn hàng. Ngón tay chạm phải một phong thư nhỏ nhét giữa hai tờ hóa đơn. Là chữ viết của Cảnh Tư Ninh.
“Mua thêm giấy gói màu xanh lá nhạt, anh yêu em nhiều lắm”
Cô cười khẽ.
Bên ngoài, khách đầu tiên trong ngày vừa đẩy cửa bước vào. Là một cậu bé khoảng mười tuổi, gầy gò, đi giày rách, trên lưng đeo cặp sách cũ.
“Cô ơi… cháu muốn mua một bông hoa để tặng mẹ.”
Thịnh Gia Ý ngẩn người một lát, rồi mỉm cười dịu dàng, bước đến bên cậu bé.
“Cháu muốn tặng mẹ vào dịp gì thế?”
“Cháu… không biết. Nhưng mẹ cháu hôm nay buồn lắm.”
Cô nhìn vào mắt cậu bé, thấy được điều gì đó rất quen thuộc. Cảm giác của một người không thể làm gì để khiến người thân mình vui hơn, ngoài cách âm thầm mang đến một chút dịu dàng.
Cô cúi xuống, chọn lấy một nhành cẩm chướng trắng, gói gọn lại bằng giấy lụa, rồi buộc thêm ruy băng xanh.
“Cẩm chướng trắng tượng trưng cho tình yêu và sự biết ơn”
Cậu bé đưa tiền, chỉ đủ một nửa. Cô không nhận. Chỉ xoa đầu cậu, nói:
“Lần sau nhớ đến nữa nhé.”
Sau khi cậu bé rời đi, Thịnh Gia Ý đứng lại bên quầy. Cô nhìn cánh cửa vừa khép, ánh mắt như xuyên qua mặt kính, vượt khỏi phố xá, đi rất xa… đến một nơi mà lòng cô vẫn chưa dám đối diện.
“Trần Thanh Dự…”
Ánh sáng chiếu qua ô cửa kính lớn, làm bóng cô đổ dài trên nền gạch. Trong khoảnh khắc ấy… một hình ảnh bất ngờ lướt qua đầu.
Mưa.
Tiếng bánh xe rít trên mặt nhựa ướt.
Mùi xăng.
Mùi máu.
Và tiếng thở gấp của chính cô, năm mười sáu tuổi.
Thịnh Gia Ý khi đó vẫn còn là Thịnh Bích Chiêu đã bỏ trốn lần đầu tiên khỏi căn biệt thự nằm ở vùng rìa thành phố Quân Lộ, nơi từng được người đời gọi là “hang ổ dát vàng”. Cô nhớ rõ, đêm đó, cha cô Thịnh Chấn Lâm vừa cho người bắn chết một tay đàn em phản bội, xác còn chưa kịp nguội, mùi thuốc súng vẫn lởn vởn quanh hành lang dài.
Mẹ cô, một người phụ nữ xinh đẹp, đứng nhìn tất cả với đôi mắt trống rỗng. Bà không nói, không khóc, không can ngăn.
Cô không chịu nổi nữa.
Lúc ấy, cô chỉ mới 16 tuổi, cái tuổi lẽ ra phải được mặc đồng phục đi học, ôm cặp sách chạy theo bạn bè dưới sân trường. Còn cô, mỗi sáng phải nghe người ta báo cáo số tiền rửa trót lọt, súng giao bao nhiêu khẩu, hôm nay ai cần thủ tiêu.
Và đêm đó… cô quyết định bỏ đi.
Không tiền.
Không điện thoại.
Chỉ một cái balo nhỏ, trong đó có vài bộ đồ cũ, một cuốn sách tiếng Anh và một con mèo nhồi bông cũ sờn mép.
Cô leo qua hàng rào phía sau biệt thự khi trời còn mưa như trút nước. Chân bị rạch rách bởi hàng kẽm gai. Máu hòa vào bùn đất. Cô không khóc.
“ Tiểu thư! Tiểu thư mất tích rồi!”
“ Bích Chiêu!”
“ Chiêu Chiêu!!”
Cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau nhưng không dám quay lại, cô chạy trối chết ra xa lộ. Một chiếc xe tải suýt đâm vào. Tài xế văng tục, quát tháo, nhưng cũng cho cô quá giang đến tận bến xe thị trấn Cát Dương.
Cô sống ở đó suốt hơn một năm.
Làm bưng bê quán ăn. Lau sàn. Dạy kèm trẻ em. Có khi đói đến mức phải ngủ bên lề đường, bụng cồn cào mà vẫn mơ thấy bữa tối sang trọng trong nhà cũ và tỉnh dậy, vừa mừng vì đã thoát, vừa đau vì vẫn chưa quên.
Từ một con chim non bị nhốt lồng son, cô học cách để sống như một người bình thường.
Đó là lần đầu tiên… cô cảm thấy tự do. Và cũng là lần đầu tiên cô biết tự do không bao giờ miễn phí.
Mỗi giấc ngủ, cô đều giật mình.
Cứ hễ có tiếng bước chân dừng lại trước cửa, hoặc bóng người lướt qua ô kính, trái tim cô lại co thắt. Thậm chí, tiếng còi xe vang lên giữa đêm cũng khiến cô ngồi bật dậy, thở dốc như sắp chết chìm.
Và mỗi lần ai đó vô tình nhắc đến cái tên “Thịnh Chấn Lâm”, dù chỉ là trên bản tin hoặc một bài báo úp mở, nhịp tim cô lại vỡ trận.
Cô biết… họ vẫn luôn tìm cô.
Gia đình đó, với tất cả quyền lực, tiền bạc, và mạng lưới trải rộng khắp, chưa từng thật sự buông tay. Không phải vì căm hận. Mà vì yêu.
Yêu đến mức không cho phép cô rời đi.
Thịnh Gia Ý hay Thịnh Bích Chiêu là đứa con gái duy nhất của ông trùm khét tiếng vùng biên Quân Lộ. Là viên ngọc quý mà cả nhà đều thương yêu, bảo vệ như máu mủ trong tim. Dù là cha lạnh lùng, hay hai người anh luôn tỏ ra nghiêm khắc với cô, họ chưa từng nặng lời.
Vậy nên sự bỏ trốn năm đó, với họ, không khác gì một cái tát nặng nề.
Với họ, cô là đứa con gái bé nhỏ bị thế giới ngoài kia dụ dỗ.
Nhưng chỉ có cô biết không ai dụ dỗ ai cả. Chính cô, năm mười sáu tuổi, là người tự lựa chọn rời bỏ ánh đèn pha lê và những bữa tiệc. Tự mình cắt đứt một phần máu thịt để đi tìm một cuộc sống mà cô không hề biết rõ nó ra sao.
Chuông gió trên cửa leng keng.
Thịnh Gia Ý vẫn còn đang thẫn thờ, tay đặt hờ lên cành cẩm chướng chưa kịp cắt. Hình ảnh năm mười sáu tuổi vẫn như dư chấn cuộn xoáy trong tâm trí, khiến cô chưa thể trở lại hiện tại.
Cho đến khi tiếng cửa kính bị đẩy ra một cái “cạch” nhẹ.
Cô giật mình ngẩng lên.
Ngược sáng buổi sớm, dưới ánh nắng đầu ngày mỏng manh xuyên qua cửa tiệm, là dáng người cao lớn mà cô có thể nhận ra ngay cả khi không cần nhìn rõ mặt.
Áo sơ mi xắn tay, vai còn đeo túi đeo chéo của cảnh sát.
Cảnh Tư Ninh.
“Xin lỗi” anh cất giọng, mắt liếc qua các loại hoa đang bày biện gọn gàng trên kệ.
“Anh có thể… mua một bó hoa để viếng người đã mất không? Là đồng đội của anh.”
Tim Thịnh Gia Ý chùng xuống một nhịp. Người đồng đội mà anh nói mấy ngày trước trong một cuộc truy quét bọn tội phạm đã hy sinh.
Cảnh Tư Ninh bước chậm đến gần quầy. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô có thể cảm nhận rõ… sự dịu dàng trong mắt anh chưa từng thay đổi. Và cả sự ngạc nhiên thoáng qua khi thấy quầng mắt nhợt nhạt vì thiếu ngủ của cô.
“Có hoa lưu ly không?”
Cô ngập ngừng trong tích tắc, rồi xoay người đi đến ngăn lạnh phía sau.
Trong lúc chờ cô chọn hoa, Cảnh Tư Ninh đưa mắt nhìn quanh tiệm. Ánh nắng rọi lên hàng chậu treo phía trên, mùi gỗ thông và mùi hoa thoảng trong không khí. Anh dừng lại trước một chiếc kệ nhỏ, nơi đặt một con mèo nhồi bông cũ kỹ hơi sờn mép.
Cảnh Tư Ninh cúi đầu, ngước nhìn chiếc bóng đèn tròn treo lơ lửng phía trên kệ. Ánh sáng từ cửa kính không đủ chiếu tới góc ấy, khiến khoảng tường trở nên nhàn nhạt, mờ tối.
“Bóng đèn chỗ này hư rồi à? Sao em không nói anh sửa?”
Thịnh Gia Ý dừng tay, một nhành hoa lưu ly vừa được cắt xong nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Cô không ngẩng đầu, chỉ đáp nhẹ:
“Anh bận quá mà. Để chiều nay em gọi thợ sang sửa.”
“Không cần đâu” Cảnh Tư Ninh đáp ngay, bước lại gần phía góc tường. Anh kéo tay áo sơ mi lên quá khuỷu tay, nhìn về phía móc treo thang gỗ.
“Để anh sửa cho.”
Thịnh Gia Ý thoáng ngẩng đầu. Trong giây lát, cô muốn ngăn anh lại. Nhưng rồi… lại thôi.
Có những thói quen cũ dù cô có trốn đi bao lâu, đổi tên bao nhiêu lần, thì chúng vẫn quay lại. Ví như việc anh sửa bóng đèn trong nhà, gập tay áo bằng một nếp gọn gàng, tay luôn có vết chai ở ngón cái vì tháo lắp súng, nhưng khi cầm tua-vít lại chẳng hề lóng ngóng.
Cô không cản, chỉ quay về quầy, tiếp tục gói bó hoa lưu ly.
Sau lưng là tiếng thang gỗ cọt kẹt, tiếng bật công tắc thử. Rồi tiếng anh lầu bầu nho nhỏ.
“Bên trong bị lỏng dây tiếp xúc… lát nữa cần bắt lại chắc hơn.”
Cô hơi mỉm cười. Một nụ cười thoáng qua, chẳng ai nhìn thấy.
Chỉ vài phút sau, đèn sáng trở lại. Ánh sáng vàng ấm chiếu xuống góc kệ, rọi lên con mèo nhồi bông sờn cũ.
Cảnh Tư Ninh bước đến bên cô, phủi tay:
“Xong rồi. Em định thưởng gì cho anh không?”
Thịnh Gia Ý còn đang loay hoay sắp lại những cuộn ruy băng trên bàn thì khựng lại, quay sang nhìn anh, có phần chưa hiểu.
“Hả…?”
Cảnh Tư Ninh chống tay lên quầy, nghiêng đầu nhìn cô, giọng chậm rãi:
“Thưởng cho người vừa sửa đèn, không lấy tiền công, không tính phí công cụ, lại còn đẹp trai thế này…”
Thịnh Gia Ý bật cười, cái cười nhưng mang theo chút bất lực.
“Vẫn chưa hết mấy cái trò tự khen mình à?”
“Chuyện đó đâu liên quan. Anh chỉ đang gợi ý,” anh nhún vai.
“Ví dụ như… một nụ hôn chẳng hạn?”
Cô không đáp. Nhưng hai má lại hồng lên.
Cảnh Tư Ninh nhích người lại gần, tay đặt nhẹ lên quầy, ánh mắt không hề ép buộc.
“Không cần dài, không cần quá lãng mạn… chỉ cần là em chủ động.”
Thịnh Gia Ý cúi đầu, ngón tay mân mê viền giấy gói hoa. Trái tim đập nhanh hơn mức bình thường giống hệt cái lần đầu tiên họ hôn nhau trong phòng bếp nhỏ, dưới ánh đèn vàng mờ ấm, khi cả hai còn nghĩ chỉ là mối tình chớm nở.
Cô hơi nhón chân lên một chút.
Trước khi kịp nghĩ ngợi nhiều hơn, cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngắn lên má anh.
Thoáng chạm, thoáng rời.
“Vậy… đủ chưa?”
Cảnh Tư Ninh nhìn cô, im lặng mất hai giây.
Rồi anh cúi xuống, lần này là anh chủ động vòng tay siết nhẹ lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn. Môi anh chạm vào trán cô trước. Rồi mới chầm chậm hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng.
“Anh muốn nhiều hơn một nụ hôn… nhưng thôi, đèn sửa rồi, anh rộng lượng.”
Thịnh Gia Ý gục mặt vào ngực anh.
“Anh đúng là biết cách mặc cả.”
“Anh mà, luôn biết cách khiến vợ mềm lòng.”
Cô không phủ nhận.
Bởi vì đúng là… Cảnh Tư Ninh vẫn luôn là ngoại lệ của cô dù quá khứ có đen tối thế nào, chỉ cần quay đầu lại vẫn thấy anh đứng đó, như một ánh sáng âm thầm, ấm áp.
Dưới tán cây đối diện tiệm hoa Như Ý Cát Tường, một người đàn ông đứng dựa vào cột điện, vành mũ lưỡi trai kéo thấp che đi nửa khuôn mặt. Trong tay hắn là một ly cà phê còn bốc khói, nhưng đôi mắt sau lớp kính râm không hề rời khỏi ô cửa kính phía trước.
Bên trong, ánh sáng vàng dịu hắt xuống. Qua khung kính trong veo, hắn thấy rõ cảnh người đàn ông mặc thường phục vừa cúi người hôn nhẹ lên trán Thịnh Gia Ý. Cô cười, tay còn cầm bó lưu ly vừa gói xong. Ánh mắt hai người chạm nhau, dịu dàng và tình ý.
Tai nghe nhỏ gắn dưới cổ áo rung lên.
“Có chắc không?”
Người đàn ông không rời mắt khỏi bên trong.
“ Chắc chắn. Chính là tam tiểu thư”
Một khoảng lặng ngắn ở đầu dây. Rồi chỉ có một câu duy nhất được truyền đến:
“Không cần hành động, giữ kín chuyện này”
Tít.
Tín hiệu ngắt. Người đàn ông im lặng cất tai nghe, liếc lại tiệm hoa một lần cuối, nơi cánh cửa kính khẽ mở, gió cuốn hương hoa lan tỏa.
“ Tìm kiếm suốt ngần ấy năm, thế mà cô lại trốn đến Trường An, còn là vợ của một tên cảnh sát nữa. Tam tiểu thư đúng là có bản lĩnh”
Người đàn ông cúi đầu, châm một điếu thuốc. Làn khói trắng mờ hòa vào gió sớm, che đi ánh nhìn lạnh lùng và vẻ mặt đầy giễu cợt của hắn.
...----------------...
Updated 28 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Một cô tiểu thư của thế giới ngầm đã rất mạnh mẽ vượt lên chính mình vượt qua hoàn cảnh để tìm kiếm tự do tìm kiếm cuộc sống yên bình đúng nghĩa. Tuổi còn nhỏ nhưng ước mơ lại ko hề nhỏ... nhưng đôi khi đời ko như là mơ
2025-06-28
6