ADN..

Chớp mắt, đã đến ngày Đức Duy sinh con. Thời gian trôi nhanh đến mức chính cậu cũng không nhận ra mình đã phải chịu đựng bao nhiêu mỏi mệt, tủi thân và cả sự lặng lẽ trong suốt những tháng ngày qua. Không một lời dỗ dành, không một cái ôm, chẳng một ánh mắt dịu dàng nào từ người được gọi là "chồng". Và bây giờ — Cậu đang nằm một mình trong phòng chờ sinh, tay nắm chặt thành giường đến trắng bệch, cả cơ thể đau như muốn xé toạc, mồ hôi ướt đẫm áo bệnh nhân. Không có ai bên cạnh. Không người thân. Không bạn bè. Không… Quang Anh. Mọi nỗi đau thể xác như hòa lẫn vào nỗi cô đơn khốc liệt hơn cả. Bên ngoài trời vẫn sáng, dòng người vẫn vội, và đâu đó… là tin nhắn từ một y tá trẻ, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chồng em… vẫn chưa tới à?" Đức Duy chỉ lặng lẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn lên trần nhà trắng toát. Cậu không muốn trả lời. Bởi cậu biết, Quang Anh giờ này chắc còn đang ở đâu đó… bên cạnh Ngọc Hạ, người mà anh ta luôn gọi là "thanh mai trúc mã từ nhỏ". Có lẽ lúc này, Quang Anh đang chở cô ấy đi ăn, đang nói cười giữa phố, đang lãng quên cả thế giới — trong đó có một người đang vật vã vì sinh ra giọt máu của chính anh. Anh ta không biết… Hôm nay là ngày con mình chào đời. Và có khi… cũng chẳng bận tâm.
______
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nước mắt rơi lã chã//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
// đi vào//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
ôi con dâu dậy rồi đó à // đỡ em//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
đứa bé khôi ngô tuấn tú lắm// cười đắt ý//
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
Nín , nói mẹ nghe có phải Quang Anh nó không biết chuyện này đúng không// xoa đầu em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// gật đầu//
đừng bỏ khúc này nha
Duy gật nhẹ, rồi siết chăn dưới tay, khẽ nói, giọng nghèn nghẹn nhưng kiên quyết: “Mẹ… nếu được, con xin mẹ… giữ giúp đứa bé vài hôm. Chỉ vài hôm thôi. Con... cần chút thời gian để thở, để sắp xếp lại mọi thứ trong lòng mình.” Bà nhìn đứa bé, rồi lại nhìn Duy. Đôi mắt bà dịu xuống. “Ừ, để mẹ chăm. Mẹ hiểu…” Duy mím môi, cắn nhẹ môi dưới một lúc, rồi nói tiếp – chậm rãi, rõ ràng từng chữ: “Và... nếu mẹ không phiền… con muốn xin làm xét nghiệm ADN. Con không muốn bất kỳ ai… kể cả Quang Anh… có thể nói với con hoặc con của con… rằng nó chưa chắc là máu mủ.” Một khoảng lặng tràn ngập căn phòng. Nhưng rồi mẹ Quang Anh mỉm cười. Không hề giận, không trách móc, cũng không bất ngờ. Bà chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên trán Duy, vuốt mái tóc ướt mồ hôi. “Con làm đúng. Nếu là con mẹ, mẹ cũng muốn bảo vệ mình và con mình như vậy.” “Cứ nghỉ đi. Mọi thứ còn lại, để mẹ lo.”
_______
Một lúc sau, cánh cửa phòng bật mở lần nữa. Đức Duy vẫn đang nằm nghiêng người quay mặt vào tường, ánh mắt lặng lẽ như trôi đi đâu đó ngoài khung cửa sổ mờ sáng. Tiếng bước chân quen thuộc vang lên, chậm rãi, dừng lại bên giường bệnh. Mẹ Quang Anh bước vào, tay cầm một tờ giấy được gấp gọn. Gương mặt bà bình thản, nhưng trong ánh mắt có điều gì đó khác hơn mọi lần — như một lớp mây mờ vừa được vén ra khỏi sự im lặng. Bà không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng đặt tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Duy.
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
con xem đi..
Đức Duy nhìn tờ giấy, ngập ngừng trong giây lát. Ngón tay run nhẹ khi mở nó ra, từng dòng chữ in hiện lên rõ ràng trước mắt cậu. “Quan hệ huyết thống cha – con: 99,99%.” Là con của Quang Anh. Là máu thịt của người đó. Là đứa bé mà cậu đã một mình mang nặng, chịu đựng, sinh ra trong cô đơn… Và từng bị nghi ngờ. Duy nắm chặt tờ giấy, mắt dán vào dòng kết luận nhưng không thể đọc tiếp. Cổ họng nghẹn lại. Không biết là đang đau… hay đang nhẹ nhõm. Nước mắt cứ thế rơi xuống — không ồn ào, không gào thét, chỉ rơi lặng lẽ như chính những tháng ngày cậu đã sống bên cạnh người đó. Mẹ Quang Anh nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Con không cần phải giải thích gì thêm nữa. Kết quả này… là câu trả lời cho tất cả.” Duy cúi đầu, môi run run mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thành tiếng. Cậu siết nhẹ tờ giấy, rồi áp nó vào ngực mình. Không phải để tự hào. Mà để nhắc nhở bản thân: “Mình không sai. Mình chưa từng sai.”
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
Thằng Quang Anh vừa điện thoại báo cho mẹ hay 2 ngày nữa sẽ về, nó không biết chuyện này.. Con nên vượt chính mình cứ sống cho con và để nó sáng mắt// cười hiền từ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C..con
mẹ Quang Anh
mẹ Quang Anh
// xoa đầu em// ngoan nghe lời mẹ , nó sẽ biết hối lỗi vì con là vợ của nó và đứa bé là con nó..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
D..dạ // cười mỉm//
________
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
Mèo viết rụng tay🥰
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
🥹🥹 flop là viết tiếp..
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play