[RhyCap] Liệu Có Phải Con Tôi?!

[RhyCap] Liệu Có Phải Con Tôi?!

có thai- danh phận

Phải đọc khúc này nha m.n 🥰 làm ơn đừng bỏ
Tiếng nhạc đập mạnh vào màng nhĩ. Quán bar đông nghẹt, mùi khói thuốc và rượu trộn lẫn trong không khí. Ở góc khuất, nơi ánh đèn mờ ảo không soi tới, hai ánh mắt chạm nhau – không phải vì nhớ nhung, mà vì va chạm của một quá khứ chưa kịp gọi tên. Đức Duy đứng trước mặt Quang Anh, gương mặt lạnh nhưng ánh mắt thì ươn ướt. “Chúng ta cần nói chuyện.” Quang Anh dựa lưng vào quầy bar, ánh mắt lười biếng liếc sang. “Tôi không nghĩ chúng ta có gì để nói thêm sau đêm đó.” Duy cắn môi, ngẩng cao đầu: “Tôi có thai.” Không khí như đông đặc. Tiếng bass vẫn nện vào ngực, nhưng Quang Anh chỉ nghe được nhịp tim của chính mình. “Cậu chắc?” – hắn hỏi, giọng khàn đi vì rượu. “Bác sĩ nói ba tuần rưỡi. Và… chỉ có một người tôi từng ở bên.” Duy đáp, giọng bình tĩnh đến đáng sợ. --- Tháng thứ ba, bụng Duy bắt đầu nhô lên. Cậu dọn về sống trong căn hộ của Quang Anh theo "thỏa thuận", nhưng họ vẫn ngủ riêng phòng. Mỗi buổi sáng, Quang Anh đưa đi khám. Mỗi buổi tối, hắn về muộn, lạnh lùng như người ngoài cuộc. Một hôm, khi trời vừa chuyển mưa, Duy đứng chắn ngay cửa, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. “Tôi không thể cứ như thế này mãi.” – Duy thì thầm. “Tôi không cần tình yêu của anh, nhưng tôi cần một danh phận. Tôi không muốn đứa trẻ này bị gọi là ‘con hoang’.” Quang Anh nhìn cậu, im lặng một lúc lâu, rồi thở ra: “Được. Cưới thì cưới. Nhưng tôi nói trước—” Hắn tiến lại gần, cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng vào cậu: “Chưa chắc đứa bé là con tôi.” Câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Nhưng Đức Duy chỉ mím môi, gật đầu: “Vậy thì xét nghiệm sau này.” --- Một tháng sau lễ cưới lạnh lẽo, mọi thứ vẫn không khác là bao. Họ sống chung nhưng tách biệt. Cùng một mái nhà, nhưng không ai thật sự bước vào thế giới của người kia. Đêm nào Quang Anh cũng ngủ muộn, viện cớ công việc. Còn Duy thì thường trằn trọc tới gần sáng. Một lần, khi Duy vô tình nghe được cuộc điện thoại của hắn trong bếp — giọng nói thản nhiên với bạn: “Ừ, cưới rồi. Chỉ để yên chuyện thôi. Cũng chưa chắc là con tôi.” Trái tim Duy như rơi xuống đáy. Cậu đứng lặng ngoài hành lang, tay vô thức đặt lên bụng. Không rõ là đứa trẻ đang đạp… hay nỗi tủi thân đang dồn lên ngực. Duy thì thầm một mình: “Em cũng không chắc… liệu anh còn chút gì là người em từng thích không.” --- Thời gian trôi, bụng Duy ngày càng lớn. Cậu dần học cách im lặng trước sự lạnh nhạt của chồng, học cách tự chăm sóc mình, học cách dặn lòng đừng mong chờ gì ở một người luôn giữ khoảng cách. Nhưng có đêm, khi Duy giả vờ ngủ, cậu nghe tiếng cửa phòng bật mở. Quang Anh bước vào rất khẽ, đứng bên mép giường thật lâu. Duy cảm nhận bàn tay hắn đặt lên bụng mình, rất nhẹ, như đang sợ làm đau. “Chưa chắc là con tôi…” – hắn khẽ lặp lại. “Nhưng nếu thật sự là vậy… thì xin lỗi. Vì đã để em chịu tất cả một mình.” Duy không mở mắt. Cậu chỉ lặng lẽ chảy nước mắt. Không rõ vì câu nói đó… hay vì cậu không còn đủ sức để oán trách nữa.
_______
vẫn như thường lệ Quang Anh lại đi làm đến 3-4 giờ, Đức Duy vẫn đợi anh về ăn cơm..
Cạch-
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
anh mới về à, em chuẩn bị cơm rồi mình ăn nha...// bối rối//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao phải đợi? Tôi không kiêu với lại tôi ăn rồi..
Nói rồi anh bỏ đi một mạch lên phòng..
Đức Duy ngồi xuống bàn ăn. Mọi thứ vẫn nóng hổi – canh vừa chín tới, rau luộc vẫn xanh mướt, chén nước chấm có chút tỏi băm thơm lừng. Từng món ăn được nêm nếm cẩn thận, từng bát đũa được đặt ngay ngắn như thể chỉ cần thêm một người cùng ngồi vào, là gia đình sẽ trọn vẹn. Cậu múc một muỗng cơm, gắp miếng thịt kho vào bát, đưa lên miệng. Vị đậm đà, mềm tan vừa phải, đúng kiểu Quang Anh thích. Cậu nấu rất ngon. Ngon đến mức... cắn một miếng thôi, cổ họng đã nghẹn lại. Không phải vì mùi vị. Mà vì câu nói lạnh như băng khi nãy vẫn văng vẳng bên tai: “Tôi không kêu, tôi ăn rồi.” Đức Duy ngừng đũa. Đôi tay hơi run. Rồi chẳng hiểu vì sao, nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Từng giọt, từng giọt chạm vào muỗng cơm, chạm vào bàn tay đang gồng lên chịu đựng. Cậu cắn chặt môi dưới, cố không bật thành tiếng. Nhưng càng cố nuốt, cổ họng càng nghẹn, như có một khối u to đùng chặn ngang lồng ngực. Mùi cơm vẫn thơm. Món ăn vẫn ngon. Chỉ là… người cậu nấu cho, lại không muốn ngồi xuống cùng ăn. Đức Duy cúi đầu thấp hơn, để nước mắt không rơi vào chén cơm đã dở. Tối nay, cơm chan nước mắt. Nhưng cậu vẫn ăn. Ăn như thể chỉ cần mình cố gắng thêm chút nữa, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. …Phải không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại nữa rồi...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
đứa bé không là của anh thì còn ai nữa// cười chua chát//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//xoa bụng// cơm ngon con nhĩ , nhưng pa ăn không nổi nữa rồi// cười khổ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sau này bé con sinh ra pa sẽ không nhịn bất kì một ai nữa...
Đức Duy khẽ đưa tay gạt nước mắt, nhưng càng gạt, nó càng rơi nhiều hơn. Bát cơm trước mặt đã nguội đi đôi chút, nhưng cậu vẫn không buông đũa. Chậm rãi, cậu gắp lên một miếng thịt kho mềm, viền mỡ sóng sánh, thơm ngậy. Nhưng thay vì cho vào miệng, Đức Duy dừng lại. Cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt — ánh mắt dần trở nên khác lạ. Không còn buồn. Không còn nghẹn. Chỉ có thứ gì đó lạnh buốt đang trỗi dậy sau những giọt nước mắt còn vương trên má. Ánh mắt ấy – như có thể rạch nát cả lớp thịt bằng cái nhìn. Như thể Quang Anh đang hiện ra trong miếng kho tàu ấy, và Duy chỉ cần bóp mạnh đũa… là tất cả tủi hờn sẽ nổ tung. Cậu nghiến răng. Cơn giận trào lên trong im lặng. “Anh ăn rồi? Ừ. Vậy để tôi ăn… cái tôi nấu cho anh, như thể anh vẫn còn biết trân trọng.” Cậu cho miếng thịt vào miệng, nhai chậm, cố nuốt lấy từng chút một — như thể đang nuốt vào cả sự nhẫn nhịn. Mùi thơm giờ chỉ toàn vị đắng. Duy đặt đũa xuống, ánh mắt vẫn lạnh băng. Trong lòng chỉ có một câu vang lên: “Cưới tôi rồi mà vẫn dám đối xử như tôi là người dưng… Được thôi. Vậy anh chờ xem.”
_____
mèo mã địa 😞
mèo mã địa 😞
Mèo viết được 1k2 chữ mở đầu nè , ủng hộ fic này lẫn fic jsolnicky nhé.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play