[Countryhumans] Thay Tôi Thương Người Ta
Chương 1. Thế Giới Khác.
Việt Nam, một nữ sinh cao trung chỉ sống một mình, cô không có cha mẹ hay bất cứ người thân nào bên cạnh. Ngày ngày phải vừa đi học vừa đi làm để kiếm tiền đóng học phí và trang trải cuộc sống.
Sáng thì đi học, chiều tối về liền tất tả đi làm thêm. Tuy mỗi ngày đều là một chuỗi vất vả đối với Việt Nam, nhưng cô vẫn không bao giờ cảm nhận được một mối muộn phiền nào vất vưởng quanh đầu óc của mình.
Ở trường, tuy chỉ có mình Việt Nam là nhân quốc, nhưng các bạn không coi cô kỳ lạ hay cố tình xa lánh. Bù lại, họ luôn giúp đỡ, học chung, chơi chung với cô như bao bạn học bình thường khác.
Cuộc sống dù khá nhọc nhằn, nhưng có lẽ vì những con người dễ thương ấy mà làm cô vẫn yêu đời hơn bao giờ hết.
VIETNAM
Haris đấy hả?_|Vừa áp tai vào điện thoại, vừa cúi xuống đeo giày|
VIETNAM
Chuyện là cái file phòng thi với số báo danh ấy...
VIETNAM
Chẳng hiểu sao tớ không vào xem được, cậu chụp màn hình gửi sơ đồ phòng thi với số báo danh giúp tớ nha? Nãy định nhắn tin nhờ mà quên mấtttt._|Nói với giọng điệu gấp gáp|
VIETNAM
Ừm ừm, bây giờ luôn.
VIETNAM
Cảm ơn nhá!_|Cúp máy|
Chả là hôm nay thi cuối kỳ II, mà không phải kỳ thi thường đâu, kỳ thi quan trọng nhất nhì trong năm đấy.
Vừa sáng ra đã thấy hơi xui, Việt Nam mở máy để tra số báo danh thì file cứ quay vòng vòng mãi không lên, như đang giễu cợt sự kiên nhẫn của một đứa đã dậy sớm ăn mì tôm cầu may. Bực mình, cô đành gọi bạn chụp hộ cho lẹ.
Thật ra thì, ra trường rồi nhờ bạn vẫn kịp. Nhưng Việt Nam còn một việc cực kỳ quan trọng phải làm trước khi cầm bút bước vào phòng thi, việc mà cô không bao giờ bỏ qua, cho dù có trễ giờ cũng phải xong cho bằng được.
Đó là... Thắp hương, khẩn vái, gửi gắm niềm tin nơi các cụ.
Một việc mà mỗi lần có dịp gì quan trọng ngoài rằm với mùng một ra là cô đều làm.
Nghe thì có vẻ hơi... ấy, nhưng Việt Nam tin tuyệt đối tín ngưỡng nhà mình, học tài thi phận, mà phận đôi khi lại nằm trong tay tổ tiên phù hộ. Bạn bè có thể quên bài, máy có thể treo, chứ các cụ mà thương thì điểm cao là điều không cần bàn cãi.
VIETNAM
|Chạy vội ra sau nhà|
À, sau căn nhà ọp ẹp của cô thì có một ngôi miếu nhỏ, là nơi duy nhất phù hộ cho cuộc sống không mấy đầy đủ của Việt Nam.
VIETNAM
|Dừng lại trước miếu rồi mở điện thoại lên xem tin nhắn|
VIETNAM
|Nheo mắt nhìn màn hình một lúc sau đó cất điện thoại đi|
VIETNAM
*Giờ vẫn còn sớm chán, cứ từ từ vậy.*_|Thắp nhang|
VIETNAM
*Ehem...*_|Nhắm mắt, chắp tay lại|
VIETNAM
"Nam mô a di đà phật... nam mô a di đà phật..." _|Lẩm bẩm|
VIETNAM
"Thân chủ con tên Việt Nam, sinh ngày mùng 2 tháng 9..."
VIETNAM
"Số báo danh 100430, phòng thi số 24."
VIETNAM
"Con lạy ông bà tổ tiên, các cụ ở trên cao nếu có đang theo dõi, thì xin độ trì cho con hôm nay thi trúng tủ. Khoanh câu nào trúng câu đấy, viết dòng nào chuẩn dòng nấy."
VIETNAM
"Xin cho con được qua tất cả các môn.."
Sau một lúc khẩn vái tận tâm tận tình thì đã xong xuôi êm đẹp, thật ra cũng không biết được rằng Việt Nam có học bài chưa mà hay xin thế. Nhưng làm chuyện này khiến cô yên tâm hơn cả.
VIETNAM
Đi thi thôi!_|Xách cặp lên|
Song, Việt Nam liền cầm chiếc cặp cũ sờn của mình lên rồi quay người lại, chuẩn bị sải bước đến ngôi trường mến yêu.
Nhưng vừa mới đi được hai bước chân thì-
Bỗng có một cơn gió kỳ lạ xuất hiện xung quanh khu vực của cô đang đứng. Nó không phải là một làn gió nhẹ thoảng qua khiến người ta buốt gáy hay sởn gai ốc.
Mà nó là một cơn gió lớn, thổi phèo phèo làm tóc tai của Việt Nam lẫn bộ đồng phục cô đang mặc bay tơi bời hoa lá hết cả lên.
VIETNAM
*Gì vậy?*_|Mắt mở to|
Đang định ngoảnh lại để nhận định tình hình, thì bất thình lình- một lực nào đó tác động vào người cô, nó kéo mạnh cô xuống.
Việt Nam bàng hoàng, môi mấp máy, tay giơ lên cao theo phản xạ.
Đúng vào lúc tưởng chừng sắp ngã đập lưng xuống đất vì bị thứ gì đó kéo tuột đi, Việt Nam lại không cảm thấy cú va chạm như đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận.
Thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ hoàn toàn khác thường, cơ thể nhẹ bẫng, hệt như trọng lực đột ngột biến mất. Cô không rơi xuống mặt đất, mà rơi vào một khoảng không vô định.
Mọi thứ xung quanh đều mờ đi, âm thanh lặng câm, ánh sáng méo mó. Không có điểm tựa hay bất kỳ một phương hướng nào cả. Chỉ có cơ thể cô đang trôi lơ lửng giữa một cõi mà không rõ là mơ hay thực.
VIETNAM
*Cái gì đây?!!*_|Vô cùng hoảng loạn|
VIETNAM
*Không phải là xin xỏ người âm nhiều quá nên bị kéo theo đấy chứ?!!*
Chẳng kịp để Việt Nam nghĩ thêm bất cứ điều gì. Cơ thể cô nãy còn đang lơ lửng, giờ lại bất động y nguyên trong không gian.
Sau đó, cả người cô rơi nhanh xuống không khác gì bị thả rơi tự do.
VIETNAM
aaaaaAhhhHHHHHHHHHHH!!!!_|Hét to hết cỡ, mặt tái mét|
Việt Nam trong lúc rơi tự do thì nhắm tịt mắt lại, không dám mở ra, đúng hơn là không thể mở ra.
Vào khoảnh khắc tưởng chừng như cái chết đang ập đến, Việt Nam bất giác nín thở. Nhưng lạ thay, cô không cảm thấy gì cả.
Cảm giác rơi tự do bỗng biến mất, thay vào đó... cơ thể cô như vừa tiếp đất một cách rất nhẹ nhàng.
Cô vẫn nhắm nghiền mắt mà không vội mở. Mọi thứ mơ hồ như một giấc mộng kỳ quái kéo dài. Chắc do Việt Nam hoa mắt chóng mặt vì làm thêm quá sức, cô tự nhủ vậy. Rồi còn cái màn thắp hương cầu thi kia nữa, chắc ngạt khói xong ngất chăng?
Theo logic thường ngày của Việt Nam, nơi cô đang nằm có khả năng cao là nền đất sau nhà, chỗ gần miếu thờ mà cô vẫn hay ra khấn khi học bài không vô.
Vẫn còn chút lạnh ẩm lẫn mùi cỏ khô quen thuộc... có khi nào ngất xỉu khi vừa thắp hương xong? Chuyện đó nghe còn hợp lý hơn cái trò rơi vào khoảng không vô hình lúc nãy.
VIETNAM
|Ngay lập tức mở mắt ra|
Và... ôi chà, nơi này là một nơi hoàn toàn xa lạ.
VIETNAM
C-cái quái gì đang xảy ra vậy?!!_|Sợ hãi|
VIETNAM
Sao mình lại ở trong rừng chứ?!!!
Phải, nơi cô vừa rơi xuống tưởng chừng ảo giác kia thực chất là một khu rừng rậm rạp.
Việt Nam giờ hoang mang, bàng hoàng, hoảng loạn, sợ hãi, khó hiểu, thẫn thờ, ngẩn ngơ... tỷ tỷ cái biểu cảm mà cô không sao thể hiện hết cho được.
Vừa định đưa tay thử vả vài phát xem là mơ hay thật thì lại có biến khác đến.
Nhân Vật Quần Chúng
CON NHỎ KIAA!!!_|Gào to|
VIETNAM
|Giật mình, vội vã đứng dậy|_*Gì nữa vậy???*
Nhân Vật Quần Chúng
MAU BẮT NÓ LẠI!! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÓ CHẠY THOÁT!!!
VIETNAM
*Mình đang bị truy đuổi??*_|Liếc nhanh vào đám người kia một cái rồi chạy như bay|
VIETNAM
*RỐT CUỘC CHUYỆN NÀY LÀ SAOOO????*_|Vừa chạy vừa gào thét trong tâm trí|
Việt Nam không hiểu vì lý do gì mà bản thân lại đột nhiên ngã xuống một khu rừng rồi bị một đám người lạ mặt truy đuổi, đã vậy bọn chúng còn đang mặc quân phục nữa chứ. Chẳng lẽ cô gây thù chuốc oán gì tới tổ chức nào hay saooo???
Đang cắm đầu cắm cổ chạy bán sống bán chết để cứu vớt cái mạng quèn của mình, thì bất ngờ- cô lại vồ phải một người nào đó.
Thôi, quả này lại cụ đi chân lạnh toát rồi.
VIETNAM
|Ôm đầu|_ *Nữa hảa???*
Chưa kịp ngẩng mặt lên xem mình vừa đụng phải ai, Việt Nam bất ngờ bị bàn tay của người đó kéo mạnh ra đằng sau lưng hắn.
RUSSIA
Này... Đông Lào._|Khẽ cau mày|
RUSSIA
Tại sao chị lại ở đây?_|Liếc ra sau|
VIETNAM
Đông... Lào... nào?_|Ậm ừ trong cổ họng|
RUSSIA
|Nhìn đám quân lính trước mặt|_Huh?
RUSSIA
Những tên tép riu này mà chị cũng không xử lý được sao?_|Nhướn mày|
RUSSIA
Hơn hai tháng không gặp lại, ai ngờ trình độ của chị đã tụt lùi như vậy.
VIETNAM
*H-hắn ta đang nói cái gì vậy???*_|Hoang mang tột độ|
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, hết chuyện lạ này tới chuyện lạ khác. Việt Nam thực sự đang muốn nổ tung cả người lên rồi đấy!
Lại một cậu trai kỳ lạ nữa, nhưng với tình hình hiện tại thì có vẻ người này không muốn làm hại cô như cái bọn kia.
Cô ngẩn tò te, định mở mồm hỏi chuyện thì tụi quân lính đó ầm ầm xông tới, làm Việt Nam giật nảy mình.
VIETNAM
Bọn chúng tới kìaaa!!!!_|Tay chỉ loạn xạ|
RUSSIA
Đám này không mang theo vũ khí, dẹp nhanh thôi.
VIETNAM
KÌA!! Chúng đang tản sang hai bên!!_|Ngoảnh đi ngoảnh lại|
VIETNAM
Cả đằng sau nữa!!!
VIETNAM
Ahhh!!! Chúng ta bị bao vây mất rồi!!_|Vỗ vỗ vào lưng cậu|
Nhân Vật Quần Chúng
|Cả lũ xông vào cùng một lúc|_BIẾT SỢ THÌ CHỊU THUA CHO TA!!
VIETNAM
|Lay mạnh người cậu|_CHẾT RỒI MÁ!!
RUSSIA
|Ngay lập tức tấn công lại bọn chúng|
Cậu trai nọ dường như tạm gác lại mọi hành động kỳ quặc của Việt Nam từ cách ăn nói lạ lẫm đến ánh mắt hoang mang như thể vừa rơi từ trên trời xuống.
Cậu ta không hỏi, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ mà chỉ lặng lẽ chuyển ánh nhìn sang đám người đang lao đến như thể đã quen với tình huống kiểu này từ rất lâu rồi.
Chỉ trong tích tắc, khi những kẻ lạ mặt trong quân phục đổ dồn về phía họ, cậu ta liền di chuyển.
Không cần vũ khí nào hết, chỉ bằng người không, cậu tung ra một cú đá xoay ngang vào tên đi đầu, khiến hắn văng ngược ra, cả người va mạnh vào một thân cây to rồi trượt người nằm sấp xuống.
Ngay sau đó, cậu ta nghiêng người né đường đòn từ một tên khác, tiện nắm cổ tay đối phương bẻ ngoặt, rồi giáng thẳng cùi chỏ vào ngực kẻ thứ hai khiến hắn ngã nhào.
VIETNAM
"Giỏi.. giỏi ghê..."_|Trầm trồ nhìn|
Tiếng bước chân lẫn với tiếng cơ thể đập vào đất vang lên hỗn loạn, nhưng cậu thì không hề rối.
Mỗi cú đánh đều chuẩn xác, như đã luyện qua hàng trăm trận thực chiến, thân thể cậu chuyển động uyển chuyển nhưng cũng đầy sát khí.
Chưa đầy ba phút, cả đám người đã nằm la liệt dưới đất, rên rỉ ỉ ôi hoặc bất tỉnh nhân sự. Cậu chỉ khẽ thở ra một hơi, rồi quay lại nhìn Việt Nam, cô gái vẫn còn đang trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cậu.
VIETNAM
|Vẫn còn đang hỗn loạn|
RUSSIA
Rốt cuộc tại sao chị lại ở đây vậy, Đông Lào?_|Hơi khó chịu|
RUSSIA
Lại còn mặc cái bộ đồ kỳ lạ đó?_|Dò xét từ trên xuống dưới|
VIETNAM
|Chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ|
VIETNAM
Hả-.. gì?!_|Ổn định lại|
RUSSIA
Tôi hỏi tại sao chị lại ở đây?
RUSSIA
Nhiệm vụ của tôi là nhiệm vụ dài hạn, nhưng gặp được chị ở nơi này làm tôi khá sốc đấy.
RUSSIA
Chẳng lẽ ông ấy cử chị đi?_|Cau mày khó hiểu|
RUSSIA
Hơn hết là với bộ đồ này, Đông Lào?
VIETNAM
|Nhăn nhó một chút rồi lấy lại tinh thần|
VIETNAM
Này này cái cậu kia!!
VIETNAM
Cậu toàn nói nhăng nói cuội gì gì đấy tôi chẳng hiểu!
VIETNAM
Mà sao nãy giờ cậu cứ gọi tôi là Đông Lào Đông Lào Đông Lào hoài vậy???
VIETNAM
Đông Lào là ai tôi không biết!
VIETNAM
Nhưng mà tôi tên là Việt Nam!
VIETNAM
Không phải Đông Lào!
VIETNAM
Là.Việt.Nam._|Rướn người lên nhìn thẳng vào cậu, miệng gằn từng chữ|
Comments