Căn phòng ấy không nhỏ.
Nhưng sao lại thấy chật chội đến thế? Bức tường phủ màu nhợt nhạt, cũ kỹ đến mức chẳng biết là màu trắng hay màu tro. Trần nhà thỉnh thoảng vẫn rơi xuống từng hạt bụi mỏng, khiến Hanbin ho khan mà không ai hỏi han. Không cửa sổ. Không ánh nắng. Chỉ có bốn bức tường và chiếc bóng của chính cậu – co mình trong góc giường như một phần không cần thiết của căn nhà.
Mẹ Hanbin
Tại sao mày cứ im như tượng vậy hả?/giận dữ quát khi đi ngang qua + ánh mắt lạnh như băng/
Haejin-chị Hanbin
Bộ mày nghĩ mày đáng thương lắm à? Là do mày tự làm khổ mày đấy!
Câu nói ấy như lưỡi dao đâm sâu vào tim cậu
Hanbin không nói. Cậu không còn gì để nói nữa.
Mỗi ngày trôi qua, cậu chỉ sống trong căn phòng ấy – không có ánh sáng, không có âm thanh ấm áp, và càng không có sự quan tâm. Cậu từng dán những tờ giấy ghi chú lên tường, viết những điều mình thích, những ước mơ nhỏ nhoi… nhưng rồi tất cả cũng bị xé bỏ khi mẹ dọn phòng.
Haejin-chị Hanbin
Tự kỷ hả? Sao mày không ra ngoài sống với đời như người ta? Đừng có sống như ma thế này!
Hanbin cười. Một nụ cười méo mó.
Cậu từng ước mình có thể bước ra khỏi căn phòng đó, tìm được một nơi thật sự là “nhà”. Nhưng rồi lại thôi. Vì… có đi đâu thì vẫn là người dư thừa trong chính cuộc đời mình.
Có lần, trong đêm mưa, cậu từng bước đến bên cánh cửa, định bỏ đi.
Nhưng vừa xoay nắm tay, tiếng ba cậu vang lên từ sau lưng:
Bố Hanbin
Mày đi thì đừng quay lại.
Cậu đứng sững. Tim cậu đau – không phải vì câu nói ấy, mà vì nó phát ra quá dễ dàng từ người mà cậu luôn gọi là “ba”.
Căn phòng không có cửa sổ – là nơi cậu bị nhốt bằng lời nói, ánh nhìn và sự thờ ơ. Là nơi chôn sống tuổi thơ của cậu. Là nơi cậu học cách mỉm cười trong khi tâm trí đầy vết thương.Cậu không chết, nhưng cũng không thật sự sống.
Cậu tồn tại – như một món đồ bị quên lãng.
___
Tin nhắn từ Lew bất ngờ hiện lên.
Lew
✉️: Hanbin, m dạo này ổn không?
Cậu nhìn màn hình, mắt cay xè.
Hanbin
Ừ, ngoài căn phòng này, vẫn có người nhớ đến mình. Nhưng lại là… người ngoài.
Haejin-chị Hanbin
Ngày mai là sinh nhật mày đúng không? Mẹ không rảnh nấu nướng gì đâu. Tự lo đi.
Hanbin
Ờ
Hanbin quay mặt vào tường.
Năm nay cũng vậy. Sinh nhật – hay bất kỳ ngày nào – đều như nhau cả thôi.
Ánh đèn trần nhấp nháy vài cái rồi tắt ngóm.
Hanbin nằm trong bóng tối, lòng nhẹ tênh như vừa đánh rơi điều gì đó. Có lẽ là… hy vọng.
Comments
/ᐠ。ꞈ。ᐟ\
mới thấy cậu bên tik thế là vào đọc luôn
2025-08-07
1