Tân Dạ
Huyết Nguyệt treo cao, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ thẫm nhuộm cả bầu trời thành một biển máu lạnh lẽo. Ánh đỏ ấy không chỉ chiếu rọi lên thế gian mục rữa, mà còn kéo theo hơi thở chết chóc và tuyệt vọng như đang rỉ rả rút cạn sinh khí cuối cùng của thế giới này.
Lam Tinh từng xinh đẹp, từng an bình... giờ chỉ còn là tàn tích hoang tàn.
Những tòa nhà từng cao chọc trời, vươn giữa mây xanh, nay chỉ còn lại những đống bê tông vỡ vụn, sắc cạnh như xương khô phơi giữa nền đất cằn. Mặt đất nứt toác, những khe sâu hun hút như miệng quái vật, sẵn sàng nuốt chửng mọi thứ còn sót lại trên đời.
Gió gào từng hồi lạnh lẽo, điên loạn cuốn theo bụi tro, cát sỏi và tàn dư vụn nát của một nền văn minh đã bị chôn vùi.
Thỉnh thoảng, giữa tiếng gió hú, lại vang lên những âm thanh rầm rì, trầm đục như tiếng rên rỉ không hình thù của thứ sinh vật chẳng còn giữ nổi dáng người.
Không khí đặc quánh mùi tanh lợm, ngai ngái, ẩm ướt và mục rữa. Tựa như có hàng nghìn xác người đang âm thầm phân hủy dưới lớp đất nứt nẻ này. Chỉ hít một hơi thôi, cũng đủ khiến dạ dày cuộn lên, nôn đến tận cổ họng.
Hắn vừa mới lấy lại ý thức, đôi mày đã lập tức nhíu chặt, biểu cảm hiện rõ vẻ khó chịu.
Xung quanh ồn ào đến mức nhức óc hỗn tạp, huyên náo, chẳng khác gì một cái chợ lớn vào giờ cao điểm. Đầu hắn vốn chưa ổn định sau khi bị cưỡng chế xuyên qua, nay lại càng đau như bị hàng trăm cây kim châm vào thái dương.
Hắn chậm rãi mở mắt. Ánh nhìn uể oải lướt một vòng dơ bẩn, lộn xộn, đầy mùi máu tanh như đang xem thử rốt cuộc mình vừa "rớt xuống" nơi quỷ quái nào.
- "Ồn ào thật." Hắn lẩm bẩm, giọng khàn khàn, vương chút lười biếng pha giễu cợt : "Chợ à... hừm. Mà hàng hóa ở đây... có gì đó lạ."
Khóe môi khẽ nhếch, một nụ cười lạnh nhạt hiện ra như mũi dao cắt vào không khí đặc quánh mùi chết chóc.
- "Chậc Nơi này... bán cừu hai chân?"
Chưa để hắn nghĩ tiếp, bên cạnh đã có một giọng nói vang lên:
- "Đại ca, ngài nhìn xem thằng nhóc này chưa đến nỗi gầy, trên người vẫn còn chút thịt , đại ca ngài coi Có thể tăng tăng thêm chút giá không !"
Hắn khẽ nhíu mày.
Thì ra... câu nói đó là nói về hắn.
Đến lúc này, hắn mới cảm nhận rõ cơ thể mình tay chân bị trói chặt, thân thể mềm nhũn, ném bừa nơi góc tường lạnh ẩm như một bao rác dư thừa. Mỗi khớp xương đều ê ẩm. Cái thân xác này... rõ ràng là vỏ mới xuyên tới mỏng manh, yếu đuối, chẳng có lấy chút lực phản kháng.
Và giờ... hắn đang bị cân đo tính giá như một món hàng sống.
"...Chặt thịt? Chẻ xương? Nấu canh?" Hắn nhàn nhạt lặp lại, như đang điểm lại ba món "trình diễn" chính cho số phận của mình . Khóe môi hắn khẽ cong lên, nụ cười lười biếng mà lạnh lẽo: "Bổn thiếu vừa đặt chân đến mà đã được đãi ngộ thế này sao?"
Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi. Gương mặt bình tĩnh đến vô cảm , trong lòng chỉ có một tiếng cười khẽ, giễu cợt chính bản thân mình.
Xem ra... bổn thiếu dù có xuyên đến thế giới nào, cũng chẳng thoát nổi cái vận đen quấn thân.
Sống không yên, chết chẳng xong. Cả đời như bị nguyền rủa một trò hề dai dẳng của số mệnh.
- "Thôi thôi, dù sao bổn thiếu cũng chẳng có hứng sống." Hắn cười nhạt, như đang trò chuyện vu vơ chuyện ăn tối : "Cứ vậy mà end nhanh gọn lẹ cũng được."
Ngẩng đầu, hắn liếc xéo lên bầu trời bị nhuộm đỏ kia, ánh mắt lười nhác mà lạnh lẽo như đang nhìn thẳng vào tên đầu sỏ đã kéo hắn đến nơi này. Rồi hắn buông một câu: "Cái hệ thống chó má gì đấy... dẹp mợ nó sang một bên đi."
Hắn tựa đầu vào bức tường rỉ sét, ánh mắt nhắm hờ, dáng vẻ uể oải như đang đếm từng nhịp thời gian trôi qua trong vô nghĩa. Cái nơi tồi tàn, dơ bẩn, như sản phẩm của một nền văn minh tiến hóa ngược này... đến cả sự tò mò tối thiểu cũng không khơi dậy nổi trong hắn.
Mà cũng đúng thôi. Hắn đã chẳng còn hứng thú sống từ lâu.
Nếu bị xách đi nấu súp thịt người ngay lúc này thì cũng được. Ít ra... chết nhanh còn hơn kéo lê một cái xác sống vô nghĩa thêm ngày nào hay ngày nấy.
Không gian vắng lặng một cách buồn cười. Đám người ngoài kia vẫn đang mặc cả buôn bán sinh mạng như rau ngoài chợ, nhưng trong đầu hắn... chỉ là một khoảng trống rỗng đến thanh thản... Cho đến khi
[ Túc chủ... túc chủ? Tín hiệu sinh mệnh ổn định nhưng chỉ số cảm xúc đang giảm mạnh .Bổn hệ thống phát hiện túc chủ có xu hướng bi quan, chán nản, mất ý chí sinh tồn_Xin mời túc chủ... khụ... nhẹ nhàng điều chỉnh lại tâm lý một chút được không ]
Giọng nói mang âm điệu máy móc cơ giới, nghe rè rè như chiếc loa kẹt bụi trong chợ đồ cũ. Nó vang lên bất thình lình trong đầu, khiến toàn bộ khoảng lặng lạnh lẽo quanh hắn như bị phá hỏng một cách ngớ ngẩn.
Hắn không mở mắt, chỉ khẽ bật ra một tiếng cười khàn nơi cổ họng : "Không chết được cũng thôi đi... lại còn bị ép nghe đồ phế thải thế này."
Hệ thống 044 nghe vậy, toàn bộ dữ liệu xung quanh như rung lên một hồi. Nếu nó có trái tim... chắc giờ đã đau đến mức nổ CPU rồi.
[ ...Hệ thống 044 xin trân trọng thông báo: nhiệm vụ chính tuyến "Dưỡng nhóc con - Cứu thế giới" vẫn chưa bắt đầu. Túc chủ hiện đang... không phối hợp]
Hắn nghe vậy thanh vang từng tiếng trầm thấp không phải cười vui, mà là một điều thanh mỉa mai kinh bỉ, vang lên như tiếng kim loại cào qua xương khô.
- "...Ngươi thật sự khiến ta sống lại... chỉ để dưỡng một thứ như thế à?"
[Nếu túc chủ tiếp tục từ chối phối hợp, hệ thống buộc phải áp dụng cưỡng chế: điều chỉnh độ khó, ép mở kịch bản, tăng cường trừng phạt ]
- "Ồn ào." Hắn cắt lời, giọng điệu nhàn nhạt như cắt rời khỏi thế giới. : "
Có bản lĩnh thì giết ta đi. Đừng bày mấy trò 'rút máu nhỏ giọt' thấp kém như thế."
[......Túc chủ mang thuộc tính phản nghịch cấp cao. Phân tích: không thể cảm hóa bằng tình cảm, không phù hợp tuyến văn lãng mạn ]
[Gợi ý chuyển hướng: "Phản diện tự cứu", hoặc "Boss cuối hủy diệt thế giới" ]
Hắn chậm rãi mở mắt. Trong đáy mắt sâu như vực thẳm kia không có lấy một tia dao động chỉ là bóng tối lặng im và quyền uy vốn sẵn trong máu thịt.
- " Gì cũng được , miễn không gặp lại thứ phiền hà như ngươi là tốt "
Giọng hệ thống nhỏ dần, yếu ớt như chiếc radio sắp tắt pin giữa trời mưa:
[ Túc chủ... ngài rốt cuộc là thể loại gì vậy...? ]
Hắn nhắm mắt lại lần nữa, khẽ tựa đầu vào vách sắt lạnh buốt phía sau. Như vừa kết thúc một cuộc trò chuyện nhạt nhẽo với một chiếc máy giặt lỗi phần mềm.
- "Thứ không nên chạm vào... nhưng đồ không não lại ngu ngốc ép buộc đến."
Hệ thống
[ ...]
____
Kịch bản nhỏ :
[ Báo cáo nội bộ . Không gửi cho túc chủ]
Túc chủ thật sự quá khó hầu hạ QAQ
Không ăn buff ngôn tình.
Không yêu nhóc.
Không muốn sống.
Không nhận nhiệm vụ.
Thích chửi hệ thống.
Lúc nãy còn đòi ta "giết hắn luôn đi"...
[ Tự kiểm điểm ] :
- Có phải ta nên ném Tiểu nhóc con mềm hơn chút không?
- Có phải ta nên đổi tên nhiệm vụ "Dưỡng nhóc con _Cứu thế giới" thành "Dắt boss nhỏ đi chơi rồi tiện tay cứu nhân loại" không?
[Trạng thái hệ thống ] :
- Lòng tin: 0%
- Niềm tin vào nhân sinh: -50%
- Năng lượng: sắp hết
- Ý chí tồn tại: đang dao động
- Hệ thống đang... rất muốn gỡ app.
[ Kết luận ] :
Túc chủ là boss phản nghịch hệ thống từng gặp.
Không có tình, không có lý, không có nhân tính, không có lòng yêu thương động vật nhỏ.
[ Tự hỏi ] :
Ta phải làm sao?
Gắp ai tới giúp đây?
Online chờ góp ý QAQ
Updated 28 Episodes
Comments
Diễm Quỳnh (Leyn)
văn phong hay lắm cậuu
2025-06-30
1
💩nhào đường
thiếu chữ g nè bạn ơi
2025-06-26
1
Huyanoa
Miêu tả rõ, chú ý dùng từ
2025-07-03
1