[Diabolik Lovers] No One Save Anyone
Chap 2
[Phòng ăn dinh thự – sáng sớm, trời nhiều mây, ánh sáng xám lạnh chiếu qua rèm dài]
Bàn ăn dài phủ khăn trắng ngà, đồ bạc bày chính xác từng vị trí.
Elira ngồi ở ghế cuối, đối diện Ayato và Kanato.
Trước mặt cô là một lát bánh mì nâu chưa đụng tới cùng chiếc muỗng nhỏ đặt lệch.
Ayato Sakamaki
(Chống cằm, nhìn cô từ phía xa)
Ayato Sakamaki
Bánh nguội rồi đó. Cô tính nhìn nó mốc luôn à?
Elira
Em... đang đợi ấm trà nguội bớt. (chớp mắt, thoáng giật mình)
Elira
“Mình làm gì cũng sai. Nhưng nếu im lặng đủ lâu, có thể họ sẽ quên mình đang ở đây…”
Ayato Sakamaki
Cô nhai có cần phải chậm vậy không?
Ayato Sakamaki
Hay đó là cách quý tộc ăn để khỏi nghẹn vai hôn thê hạng hai? (vắt chân, cười nửa miệng)
Elira
Em… Không quen ăn với nhiều người lạ. (tay siết nhẹ quai tách)
Elira
“Đừng nhìn lên. Đừng để họ thấy ánh mắt mình run. Mình không được khóc. Không được phản ứng.”
Kanato Sakamaki
(Vẫn mân mê Teddy, mắt không nhìn người đối diện)
Kanato Sakamaki
… Cô có máu không?
Kanato Sakamaki
Cô yên lặng quá. Không mùi, không tiếng.
Kanato Sakamaki
Giống búp bê hỏng thật.
Elira
“Búp bê thì ít ra cũng được ai đó giữ trong tay… Còn mình thì… chỉ được để bên lề.”
Ayato Sakamaki
Chuẩn. (gật gù)
Ayato Sakamaki
Nhạt nhẽo như nước rửa mặt. Mà là nước cũ luôn ấy.
Elira
Em xin lỗi… nếu em khiến hai ngài khó chịu… (cố cười nhạt)
Elira
“Lại xin lỗi nữa. Mình lúc nào cũng chỉ biết xin lỗi... vì mình chẳng là gì cả.”
Kanato Sakamaki
Teddy bảo cô ta chẳng nên có mặt ở đây. (rướn người, nói khẽ với Teddy)
Ayato Sakamaki
Chắc bị đính kèm khi gửi cô chị thôi.
Ayato Sakamaki
Giống... đồ tặng kèm không ai đụng đến.
Elira gật đầu nhẹ. Không tranh cãi cũng không biện hộ. Cô khẽ cắn môi dưới.
Elira
“Ừ. Chị ấy luôn được chọn. Mình thì chỉ được theo sau.”
Shu bước vào, tóc rối, áo sơ mi hở cúc, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.
Anh nhìn cả căn phòng như không thấy ai thật sự quan trọng.
Shu Sakamaki
… Lắm mồm quá. (ngáp)
Ayato Sakamaki
Anh dậy đúng bữa sáng á?
Ayato Sakamaki
Đừng nói là mơ thấy ma đuổi nhé?
Shu Sakamaki
(Lười biếng lướt mắt qua bàn ăn, rồi đi thẳng tới lấy bánh)
Shu Sakamaki
Không ngủ được vì mấy cái giọng rít như ấm đun nước…
Kanato Sakamaki
Không phải em. Là cô ta. (chỉ Elira)
Ayato Sakamaki
Cô ta mà rít nổi à?
Ayato Sakamaki
Nói câu nào là ta tưởng gió vừa lướt qua tai đấy.
Shu Sakamaki
(Lấy miếng bánh, đứng dựa vào tường, nhai nhàn nhạt. Không nhìn ai cụ thể)
Shu Sakamaki
… Ít ra cô ta còn biết im lặng đúng lúc.
Shu Sakamaki
Không như mấy đứa tưởng mình là vua rồi gào như bò rống.
Ayato Sakamaki
(Sững người)
Kanato Sakamaki
(Bật cười)
Elira giật mình. Đôi mắt cô khẽ mở lớn hơn một chút. Hơi thở nghẹn lại.
Elira
“Anh ấy… vừa bênh mình? Không… chắc là đang mỉa ai đó thôi…”
Ayato Sakamaki
Ê, anh nói ai đấy?
Shu Sakamaki
Nói cái ghế. Ghế cạnh em đó. (nhai chậm, không nhìn ai)
Kanato Sakamaki
Teddy bảo… hình như Shu thích "đồ tặng kèm".
Kanato Sakamaki
(Cười khúc khích, ôm gấu chặt hơn)
Elira
… Cảm ơn… (gần như thì thầm)
Shu Sakamaki
(Khựng tay một giây, nhưng vẫn không nhìn cô)
Ayato Sakamaki
Hể? (nheo mắt)
Ayato Sakamaki
Biết cảm ơn kìa.
Kanato Sakamaki
Lúc đầu Teddy tưởng cô không có dây thanh quản.
Cô cắt bánh thật chậm, cố không để lộ đôi tay đang run nhẹ.
Miếng bánh khô cứng, nhưng cô ăn như thể đó là điều cuối cùng giữ mình lại trên thế giới.
Elira
“Mình không cần ai phải bảo vệ. Chỉ cần… đừng có thêm người ghét mình. Vậy là đủ.”
Shu không quay đi. Anh vẫn đứng đó, ăn chậm.
Đôi mắt lười nhác của anh dường như... hơi đổi hướng một chút. Chỉ một chút thôi, về phía góc bàn nơi Elira ngồi. Nhưng anh không nói thêm gì.
Shu Sakamaki
Ngồi kiểu đó… gió mạnh chút là mất dạng. (lẩm bẩm, không nhìn ai, mắt lười nhác nhìn ra cửa sổ)
“Gió mạnh chút là mất dạng”…
Elira
(Elira nhíu mày khẽ)
Elira
“Không cần gió đâu. Mình biến mất cũng chẳng ai để ý…”
Ayato nhìn giữa Shu và Elira, ánh mắt châm chọc dịu lại một chút, nhưng đầy khó chịu. Như thể có gì đó trong cảnh tượng kia... không hợp lý.
Ayato Sakamaki
“Gì đây? Shu mà mở miệng vì người khác á?"
Ayato Sakamaki
"Lại còn vì cái con nhỏ nhạt nhẽo kia?” (cảm thấy khó tin)
Ayato Sakamaki
“Hừ… từ bao giờ Shu bận tâm mấy chuyện kiểu đó?"
Ayato Sakamaki
"Hay anh ta chỉ thấy ai ít nói là dễ gần? Lười giống nhau?”
Ayato Sakamaki
“Không hợp lý. Mà khó chịu thật đấy…”
Ayato chống cằm, trống tay vào mép bàn, ánh nhìn từ từ hẹp lại. Giọng không còn đùa cợt như trước, mà trầm và khô khốc hơn.
Ayato Sakamaki
… Đúng là có người lạ, nhà này bắt đầu nói chuyện kỳ cục.
[Phòng thư viện phía Đông – buổi chiều, ánh sáng lặng lẽ trôi qua kính màu xám lam]
Gỗ mun, giấy vàng cũ, mùi bạch đàn và quế. Những dãy kệ cao như vách tường.
Một bàn làm việc đặt giữa trung tâm, ngay dưới bức chân dung gia chủ đầu tiên của gia tộc.
Reiji đang ngồi sau bàn, tay lật tờ da mỏng.
Reiji Sakamaki
Danh sách này… là em tự viết à?
Celestia
(Đứng đối diện, vẻ mặt bình tĩnh)
Celestia
Vâng. Em chia theo niên đại và nghi lễ, thay vì dựa vào chất liệu hay phong cách.
Celestia
Vì nghi lễ mới giữ được ý nghĩa lâu dài.
Reiji Sakamaki
(Dừng tay, đưa mắt nhìn cô)
Reiji Sakamaki
Sao lại bỏ qua tiêu chí vật lý?
Celestia
Bởi hình thức thay đổi theo từng triều đại, nhưng nghi lễ tạo ra tín ngưỡng.
Celestia
Mà tín ngưỡng thì sống lâu hơn vật chất.
Reiji Sakamaki
Lý luận không tệ, dùng chính xác là giáo điều. (hừ khẽ, tựa tay vào cằm)
Celestia
Giáo điều không sai nếu nó giữ được bản sắc.
Reiji bật cười rất nhẹ, một tiếng gần như mỉa, gần như thích thú.
Reiji Sakamaki
(Đứng dậy, tiến về giá sách gần cửa sổ)
Reiji Sakamaki
Vậy danh sách đính kèm em gửi để làm gì?
Celestia
Em muốn khôi phục phòng trưng bày phía Tây, chỉ dành cho vampire gốc cổ.
Celestia
Dòng lai vẫn có thể xem, nhưng tất cả sẽ có giải thích rõ ngắn.
Reiji Sakamaki
Em định phân biệt đẳng cấp chủng tộc? (quay lại, ánh mắt sắc hơn)
Celestia
Em chỉ muốn nhắc người ta nhớ họ là ai.
Reiji Sakamaki
Quá khứ không khiến hiện tại mạnh hơn.
Celestia
Nhưng không có quá khứ, thì hiện tại sẽ trở nên vô nghĩa. (mắt ánh lên, nhưng giọng không dao động)
Cánh cửa sau lưng họ mở ra.
Elira bước vào, hai tay ôm một hộp tài liệu gỗ có khóa da, rõ ràng khá nặng.
Elira
(Khép cửa nhẹ, nhẹ nhàng tiến vào)
Elira
"Làm ơn đừng làm rơi. Làm ơn đừng để ai nhìn thấy mình run."
Celestia
Elira, đặt lên bàn nhé. (nghiêng người ra sau)
Celestia
Cẩn thận bên trái có bản đồ gốc.
Dây da cọ vào tay cô để lại vết hằn đỏ.
Celestia lập tức mở hộp, lấy ra bản đồ, giấy, và vài hình chụp ép kính.
Celestia
Đây là sơ đồ tôi dựng lại theo lời kể của gia tộc Roenstein, từ khu bảo tồn dưới lòng đất phía Bắc Pháo đài Lunelle.
Reiji Sakamaki
Em biết điều này từ ai?
Celestia
Bằng cách trao đổi, tuy không hoàn toàn hợp pháp.
Celestia
Nhưng khá đáng tin.
Reiji Sakamaki
"Cô ta biết cách nói thẳng mà không cần xin phép. Cũng chẳng cố giả vờ khi làm việc xấu."
Reiji Sakamaki
"Đáng giá hơn một nửa đám quý tộc khoác lác."
Elira đứng bên, im lặng nhìn hộp gỗ.
Một bản vẽ nhỏ rơi ra từ xấp giấy, cô cúi xuống nhặt, nhưng Reiji đã cúi xuống trước.
Reiji Sakamaki
Để đó. Không phải việc của cô.
Elira
Tôi... xin lỗi. (giật mình lùi lại một bước)
Celestia
Elira không cố ý. Em ấy chỉ… quen gọn gàng. (liếc sang, nhấn giọng nhẹ)
Reiji cầm tờ giấy, vẫn không rời mắt khỏi Elira.
Reiji Sakamaki
Lúc nào cũng đứng như người hầu phía sau em à?
Celestia
Em ấy thích giúp.
Reiji Sakamaki
Hay em thích được giúp?
Celestia
Khác gì nhau đâu?
Celestia
Em ấy cần một vai trò để tồn tại, tôi cho em ấy điều đó.
Celestia
Đổi lại, tôi được việc. Vậy là công bằng.
Elira
"Mình không phiền mà. Thật mà. Miễn là chị hài lòng…"
Reiji Sakamaki
... (im lặng vài giây)
Gió bên ngoài thổi lật rèm cửa, một tiếng cọt kẹt từ cửa gió vọng vào.
Elira
(Siết nhẹ tay áo, đứng yên)
Reiji Sakamaki
Tôi tưởng em gái sẽ được che chở, chứ không phải được đào tạo như trợ lý.
Celestia
(Hơi nghiêng đầu, mắt vẫn nhìn cánh cửa vừa khép)
Celestia
Ừ thì… con bé rất yếu.
Celestia
Nhưng cứ bao bọc mãi thì cũng chẳng khá hơn. Thà để nó tự té còn hơn là không bao giờ biết đứng dậy.
Reiji Sakamaki
"Lạnh lùng nhưng logic. Vấn đề là cô ta có thật tin như vậy không, hay chỉ được cái miệng?"
Reiji không đáp, chỉ lật nhẹ một trang giấy trên bàn, ánh mắt không rời khỏi mấy dòng chữ cũ.
Reiji Sakamaki
Và nếu cô ta không dậy nổi thì sao?
Celestia
(Khựng lại một chút, rồi nhún vai như thể đang nói về thời tiết)
Celestia
Thì… tôi sai. Mà sai thì nhận. Có gì đâu.
Reiji rời mắt khỏi tập giấy, liếc về phía cô một giây, rồi lại quay đi. Một tiếng "Ừ" khô khốc thoáng qua môi anh. Không rõ đồng tình hay chỉ là ngắt chủ đề.
Từ góc phòng, Elira giật mình một chút, giọng nhỏ.
Reiji nhìn cô một thoáng chẳng rõ là khinh thường hay tử tế.
Reiji Sakamaki
Nếu cô cứ sống kiểu lặng lẽ như vậy hoài… thì đừng mong ai nhớ nổi cô.
Elira
(Im lặng, tay siết nhẹ lấy mép váy, mắt vẫn cụp xuống)
Elira
"Mình cũng đâu muốn thế... Mình cũng muốn được mọi người yêu quý như chị..."
Celestia
(Đặt tay nhẹ lên lưng em gái, cười khẽ)
Celestia
Em biết. Bởi vậy mới phải đẩy nó ra trước một chút. Chứ nó mà cứ đứng sau hoài… chẳng ai thấy.
Elira cúi đầu, rồi lặng lẽ quay đi. Cô không nói thêm gì. Cửa khép lại sau lưng cô, nhẹ như chưa từng có ai bước qua.
Reiji Sakamaki
(Vẫn yên lặng đứng đó)
Reiji Sakamaki
"Rõ ràng chỉ là một đứa con gái mờ nhạt…"
Reiji Sakamaki
"Thật là bực mình quá mà..."
Comments