[Diabolik Lovers] No One Save Anyone
Chap 5
[Hành lang tầng 2 – sau giờ trà chiều]
Elira đang từ phòng giặt trở về, tay ôm chồng khăn đã gấp gọn.
Má trái vẫn âm ỉ đau, dấu vết bị tát được che bằng lớp phấn mỏng.
Nhưng cái đau trong mắt… không có phấn nào che được.
Bước chân cô chậm lại khi phát hiện một bóng người ngồi chồm hổm bên cửa sổ lớn cuối hành lang.
Dáng người gầy gò, tóc tím xõa rối và… gấu bông Teddy nằm im lìm bên cạnh.
Elira Nachtfel
(Lập tức muốn quay đi)
Kanato Sakamaki
"Cô ấy xuất hiện rồi. Cuối cùng cũng chịu ló mặt ra."
Kanato Sakamaki
"Nhưng tại sao lại lặng lẽ như thế?"
Kanato Sakamaki
"Chẳng lẽ… cô ấy thực sự sợ mình đến vậy sao?"
Elira Nachtfel
(Dừng lại, không nhìn thẳng, chỉ khẽ xoay đầu)
Elira Nachtfel
Chào… ngài Kanato.
Kanato Sakamaki
Cô không đến nữa. (vẫn không đứng dậy, mắt nhìn xuống sàn)
Elira Nachtfel
… Em nghĩ… có lẽ ngài không muốn gặp em.
Kanato Sakamaki
Teddy bảo cô tránh tôi.
Kanato Sakamaki
Cô sợ tôi? (lúc này mới ngẩng đầu lên, giọng nhỏ như nghiến răng)
Kanato Sakamaki
"Không phải là “cô không thích tôi”... mà là “cô sợ tôi”."
Kanato Sakamaki
"Nghe thật mệt. Tại sao mọi người chỉ biết sợ mà không cố hiểu?"
Elira Nachtfel
(Siết nhẹ mấy chiếc khăn trong tay, rồi cúi đầu)
Elira Nachtfel
Em… không biết phải cư xử thế nào.
Elira Nachtfel
Sau lần trước… em tưởng ngài cần thời gian yên tĩnh.
Elira Nachtfel
"Mình thực sự nghĩ vậy. Mình đâu có trốn. Mình chỉ… sợ mình sai thêm."
Elira Nachtfel
"Sợ làm cậu ta tổn thương mà mình lại không biết. Nhưng sao lại thấy như mình là người xấu thế này?"
Kanato Sakamaki
Vậy là tôi đánh cô một cái… rồi cô biến mất.
Kanato Sakamaki
Giống mấy người còn lại.
Kanato Sakamaki
Họ cũng nghĩ tôi ‘không ổn’.
Kanato Sakamaki
Rồi bỏ đi. (không vui)
Kanato Sakamaki
"Cô cũng sẽ rời đi. Tất cả đều rời đi."
Kanato Sakamaki
"Họ gọi mình là “quái vật”, “điên loạn”, rồi ngoảnh mặt làm như chưa từng quen."
Kanato Sakamaki
"Cô cũng sẽ thế thôi."
Elira Nachtfel
Em không bỏ đi. (chậm rãi)
Kanato Sakamaki
Thế sáng giờ cô ở đâu? (bật dậy, đứng trước mặt cô chỉ trong vài bước, giọng gằn nhỏ)
Kanato Sakamaki
Không ghé thăm, cũng không chào hỏi.
Elira Nachtfel
Em chỉ… nghĩ ngài cần yên lặng. (nuốt khan)
Elira Nachtfel
Em không muốn làm ngài khó chịu thêm… (cố giữ bình tĩnh)
Elira Nachtfel
"Mình không biết phải làm gì để đúng. Ở lại thì sai. Rút lui cũng sai."
Elira Nachtfel
"Tại sao mình cứ phải cố mãi như thế?"
Kanato Sakamaki
Cô nghĩ tôi yếu đến vậy sao?
Kanato Sakamaki
Chỉ một cô gái nhỏ bé đã khiến tôi… khó chịu? (ngừng lại một chút)
Kanato Sakamaki
"Hay thật. Cô ta nghĩ mình dễ bị tổn thương đến vậy sao?"
Kanato Sakamaki
Tôi chỉ không thích bị bỏ rơi.
Kanato bất ngờ cúi xuống, nhìn sát vào mặt Elira như muốn tìm lời nói dối trong ánh mắt cô.
Cô không tránh, nhưng ánh mắt hơi run.
Kanato Sakamaki
… Vẫn còn đau sao? (nhìn thấy lớp phấn hơi bong nơi má trái)
Elira Nachtfel
Chỉ hơi nhói. Không sao đâu. (cúi đầu)
Kanato Sakamaki
Cô giỏi thật. (cười nhạt)
Kanato Sakamaki
Giả vờ không đau cũng giống như giả vờ không sợ tôi.
Cậu đưa tay, khẽ chạm má cô.
Lần này dịu hơn nhiều so với lần tát trước đó, nhưng lại lạnh đến gai người.
Kanato Sakamaki
Cô sẽ đến phòng tôi.
Elira Nachtfel
Ngài… muốn em làm gì ạ? (sững lại)
Kanato Sakamaki
Ngồi nghe tôi đàn.
Kanato Sakamaki
Gọt táo như cũ.
Kanato Sakamaki
Hay cô sợ bị tát lần nữa?
Kanato Sakamaki
Sợ tôi không giữ lời?
Elira Nachtfel
Không phải em sợ… Em chỉ không muốn ngài… thấy em là gánh nặng. (thật lòng)
Kanato Sakamaki
Cô lặp lại mấy câu đó nữa là tôi cắt lưỡi búp bê của cô đấy. (nhíu mày, giọng gắt nhỏ)
Elira Nachtfel
… Em không phải búp bê. (mím môi, nhỏ giọng)
Kanato Sakamaki
Thì tôi sẽ biến cô thành búp bê. (nhếch môi)
Elira Nachtfel
(Nhìn vào mắt Kanato)
Elira Nachtfel
Nếu… em đến.
Elira Nachtfel
Ngài hứa sẽ không đánh em nữa chứ?
Kanato Sakamaki
Nếu cô không rời đi.
Kanato Sakamaki
Nếu cô không né tránh.
Kanato Sakamaki
Nếu cô không khiến tôi cảm thấy… vô hình.
Kanato Sakamaki
... (Nhìn thẳng cô vài giây)
Kanato Sakamaki
Tôi sẽ không chạm vào cô theo cách đó nữa.
Kanato Sakamaki
"Còn nếu cô biến mất lần nữa… thì đừng trách tôi…"
Elira Nachtfel
… Em sẽ đến. (gật đầu)
Elira Nachtfel
"Mình không biết đây có phải là lựa chọn đúng không."
Elira Nachtfel
"Nhưng có lẽ… cậu ấy cần mình hơn là mình sợ cậu ấy."
Kanato Sakamaki
9 giờ tối.
Kanato Sakamaki
Không được trễ. (quay lưng, ôm chặt Teddy)
Kanato bước đi. Bóng nhỏ như đứa trẻ, nhưng nặng như nỗi cô độc của mấy trăm năm.
[Phòng Kanato – 9 giờ tối]
Đồng hồ kiểu cổ gõ ba tiếng nhẹ, báo hiệu đúng giờ hẹn.
Cánh cửa gỗ tối màu hé mở.
Elira đứng bên ngoài, tay cầm giỏ nhỏ có vài quả táo đỏ tươi và con dao gọt lưỡi mảnh.
Cô mặc một chiếc váy dài màu tím lavender nhạt, cổ vuông, tay lửng bo ren.
Mái tóc được tết đơn giản, vài sợi con rơi nhẹ quanh má.
Elira Nachtfel
Ngài Kanato?
Elira Nachtfel
Em… đến rồi. (khẽ gõ cửa, giọng nhỏ nhưng rõ)
Elira Nachtfel
(Bước vào, cẩn trọng như đang đi trên sàn gỗ mỏng)
Căn phòng được thắp sáng bằng vài ngọn nến và ánh sáng lam nhạt từ cửa sổ kính mờ.
Mùi ngọt ngào của caramel và hương thơm hồng khô len lỏi trong không khí.
Kanato đang ngồi bên đàn dương cầm, không quay lại.
Tay lướt trên phím đàn rất nhẹ, như thể đang mơ. Nhưng đôi tai cậu đã nghe thấy tiếng bước chân.
Kanato Sakamaki
“Đến thật à."
Kanato Sakamaki
"Cứ tưởng sẽ tìm cớ thoái lui như mấy đứa khác."
Kanato Sakamaki
Cô đúng giờ đấy.
Elira Nachtfel
Vâng. (gật đầu)
Elira Nachtfel
Em có… mang táo. Loại ngài thích.
Kanato Sakamaki
(Dừng tay, quay đầu lại)
Kanato Sakamaki
(Khựng lại)
Kanato Sakamaki
Màu… này… là cô chọn? (nhìn váy)
Elira Nachtfel
À… không hẳn ạ.
Elira Nachtfel
Em thấy nó dịu mắt, và… không quá chối mắt.
Elira Nachtfel
Hy vọng ngài không ghét.
Kanato Sakamaki
Cô giống… búp bê thời Victoria. Nhưng không phải loại để trưng.
Kanato Sakamaki
Là loại… để ngồi bên cạnh, vào những đêm im lặng.
Kanato Sakamaki
(Đứng dậy, đi lại gần)
Kanato Sakamaki
(Tay cầm Teddy vẫn ép sát vào ngực)
Elira Nachtfel
(Vẫn không lùi)
Elira Nachtfel
(Chỉ cúi đầu, rồi bước đến chiếc bàn trà nhỏ đặt sát cửa sổ)
Elira Nachtfel
Em… gọt táo trước nhé?
Mỗi đường dao gọn và đều, không phát tiếng động mạnh.
Cậu ngồi đối diện, ánh mắt không rời ngón tay cô đang di chuyển.
Kanato Sakamaki
Hôm nay… tôi đã chôn một con búp bê cũ. (giọng trầm hơn thường lệ)
Elira Nachtfel
(Khựng tay một giây)
Elira Nachtfel
… Em tiếc cho ngài.
Kanato Sakamaki
Mặt nó bị vỡ.
Kanato Sakamaki
Tôi không thích mấy thứ không nguyên vẹn.
Kanato Sakamaki
Nhưng không hiểu sao… lại thấy tiếc.
Elira Nachtfel
Vì có thể… ngài từng yêu nó. (nhẹ giọng)
Kanato Sakamaki
Cô cũng sẽ vỡ mặt nếu tôi lỡ tay đấy. (ngẩng lên, nhìn chằm chằm)
Elira Nachtfel
Nhưng em không phải búp bê. (không hốt hoảng, chỉ nghiêng đầu)
Elira Nachtfel
Em có thể tự lành lại.
Elira Nachtfel
Và nếu ngài lỡ tay… em sẽ cố hiểu vì sao.
Kanato Sakamaki
Cô thật lạ… (bật cười nhẹ)
Kanato Sakamaki
Người bình thường hoặc sợ tôi, hoặc muốn lợi dụng tôi.
Kanato Sakamaki
Còn cô… chỉ lặng thinh như không có gì đáng giận.
Elira Nachtfel
Em không nghĩ ngài đáng giận.
Elira Nachtfel
Chỉ nghĩ… ngài đang phải mang nhiều tiếng ồn bên trong mình.
Kanato Sakamaki
… Cô ấy nghe thấy. (rất khẽ, gần như nói với Teddy)
Sau đó Elira đặt đĩa táo gọt lên bàn, rồi đứng dậy khẽ nói.
Elira Nachtfel
Ngài có muốn em ngồi nghe đàn không ạ?
Kanato Sakamaki
"Một câu hỏi khách sáo như những người khác."
Kanato Sakamaki
"Nhưng sao mình lại không thấy khó chịu nhỉ?"
Kanato Sakamaki
(Nhìn cô, một lúc mới gật đầu)
Kanato Sakamaki
Nhưng… ngồi gần, đừng xa quá.
Elira chần chừ một giây, rồi ngoan ngoãn kéo ghế đệm đến gần cạnh đàn.
Cô ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, không dám cử động mạnh.
Không chạm vào Kanato, nhưng đủ gần để cậu cảm nhận hơi thở và nhịp tim đều đặn của cô.
Elira Nachtfel
"Mình nghe nói cậu ấy không thích ai ở gần…"
Elira Nachtfel
"Vậy mà hôm nay lại yêu cầu."
Kanato đặt những ngón tay mảnh lên phím đàn, bắt đầu một bản dương cầm nhẹ, đều đặn, nhưng mỗi đoạn như có một tiếng nấc lặng thầm, như thể tiếng khóc bị kìm trong lồng ngực.
Elira Nachtfel
"Mình không hiểu được nhạc của cậu ấy, nhưng… cảm giác như mình đang như một đứa trẻ vừa bị bỏ lại giữa rừng."
Elira Nachtfel
"Cô đơn, không ai bên cạnh."
Kanato Sakamaki
(Bỗng dừng tay giữa chừng)
Kanato Sakamaki
(Không nhìn phím đàn, cậu xoay nhẹ mặt, mắt nhíu lại)
Kanato Sakamaki
…Cô đang nhìn ra cửa sổ?
Kanato Sakamaki
Hay đang tưởng tượng ai đó đến cứu?
Elira Nachtfel
Không… Em chỉ đang nghe thôi. (giật mình, vội quay lại)
Kanato Sakamaki
Không được. Cô phải nhìn tôi. (giọng chùng xuống nhưng gắt gỏng)
Kanato Sakamaki
Mắt là tai thứ hai.
Kanato Sakamaki
Không có ánh nhìn, âm thanh là vô nghĩa.
Elira Nachtfel
(Gật đầu, ngồi thẳng lưng)
Từ lúc đó, mắt cô dõi theo từng cử động của cậu, vừa dè chừng, vừa… tò mò.
Elira Nachtfel
"Mình chưa từng nhìn ai lâu đến vậy, và cũng chưa từng bị ai yêu cầu mình phải nhìn như thế này."
Kanato Sakamaki
…Tốt hơn rồi.
Kanato Sakamaki
Bây giờ thì cô không vô hình nữa. (vẫn nhìn cô khi đàn)
Đến khi bản nhạc kết thúc.
Kanato Sakamaki
(Đóng nhẹ nắp đàn, đứng dậy)
Elira tưởng cuộc gặp kết thúc, nên định đứng theo, nhưng Kanato giơ tay ngăn.
Kanato Sakamaki
Cô biết hát chứ?
Elira Nachtfel
… Em có học sơ… nhưng chưa hát cùng người khác bao giờ.
Kanato Sakamaki
Không sao.
Kanato Sakamaki
Tôi hát chính.
Cậu đến giá sách gần đó, rút một tờ giấy gấp ba cẩn thận – là lời bài hát viết tay bằng mực tím, nét chữ đều tăm tắp như bản chép của một kẻ ám ảnh chi tiết.
Kanato Sakamaki
Giọng cô… không tệ.
Kanato Sakamaki
Hát phần bè thấp đi.
Kanato Sakamaki
Nếu lệch tông… tôi sẽ bóp cổ.
Kanato Sakamaki
"Mình dọa vậy… để xem cô ta có bỏ chạy không."
Elira Nachtfel
Em sẽ cố không lệch. (tim lỡ một nhịp, nhưng cố mỉm cười)
Kanato Sakamaki
(Ngồi xuống ghế cạnh cô, gần hơn so với khoảng cách lúc nãy)
Hai giọng hát – một cao ngắt lạnh lùng, một dịu trầm, run rẩy – bắt đầu đan vào nhau.
Lần đầu tiên, căn phòng chứa hai linh hồn không hòa hợp… lại tạm thời không có tiếng va đập.
Sau đoạn điệp khúc, khi giọng Elira đang đuổi theo nốt cuối cùng, Kanato đột ngột nghiêng người sang, ghé sát tai cô, nói rất khẽ.
Kanato Sakamaki
…Cô đang ru tôi ngủ sao…?
Kanato Sakamaki
Dễ thương thật.
Elira Nachtfel
… Em chỉ… hát đúng như trong giấy. (khựng giọng)
Elira Nachtfel
"Cậu ấy nói vậy… là đang giễu mình? Hay… thật sự thấy dễ chịu?"
Kanato Sakamaki
Cô không biết giọng mình khiến người khác cảm thấy mơ màng à? (mắt lấp lánh ánh đèn, cười mơ hồ)
Kanato Sakamaki
Hát nữa đi. Không cần đàn. Chỉ hát. (ngả nhẹ đầu về sau ghế, mắt khép hờ)
Elira Nachtfel
Vâng… Nếu ngài muốn.
Elira bắt đầu hát lại, giọng nhỏ như khúc ru.
Căn phòng không còn tiếng đàn, chỉ còn giọng con gái nhẹ như sương vắt ngang bờ vai mệt mỏi.
Elira Nachtfel
"Ngài ấy không bảo mình im lặng, cũng không xua đuổi mình."
Elira Nachtfel
"Mình đang… giúp được gì đó. Dù rất nhỏ." (mừng thầm)
Kanato ngả nhẹ đầu ra sau, mắt nhắm hờ.
Lưng vẫn thẳng, nhưng bờ vai không còn căng như thường lệ.
Không có tiếng đàn, chỉ có giọng hát – trầm và đều như ru.
Kanato Sakamaki
"Âm thanh sạch sẽ… không tạp chất, không mùi giả tạo."
Kanato Sakamaki
"Không giống Celestia, cũng không giống mấy con búp bê trống rỗng."
Kanato Sakamaki
"Cô ta sợ, rõ ràng là sợ. Nhưng vẫn hát."
Cậu hé mắt, liếc sang bên – nơi Elira ngồi lặng lẽ, hai tay đặt gọn trên váy, dáng hát nghiêm túc đến mức gần như ngốc nghếch.
Không cố lấy lòng. Không diễn trò.
Kanato Sakamaki
"Sao cô ta lại kiên nhẫn như vậy với mình?"
Kanato Sakamaki
"Những người như thế… thường chết trước."
Cậu khẽ đưa tay chạm vào mép ghế, gần nơi cô đang ngồi.
Không chạm vào cô, chỉ muốn chắc chắn là hơi thở kia vẫn ở đó.
Giọng hát tiếp tục vang. Không lên cao, không luyến láy hoa mỹ, chỉ là… Chân thật.
Kanato Sakamaki
"Có lẽ… một lúc thôi."
Kanato Sakamaki
"Chỉ một lúc thôi, nếu không bị bỏ lại giữa yên lặng… cũng không tệ."
Một phần trong cậu kháng cự, muốn ngắt lời cô – như thói quen với mọi thứ ấm áp.
Nhưng phần còn lại… muốn giữ im lặng, để tiếp tục lắng nghe.
Kanato Sakamaki
…Đừng ngừng.
Kanato Sakamaki
Hát đến khi tôi ngủ. (ngả đầu ra sau ghế, mắt nhắm hờ)
Kanato Sakamaki
"Đừng rời khỏi đây… Đêm nay… đừng để mình một mình." (dần thiếp đi)
Comments
love♡Takiishii
t thấy cậu nên sài // thay vì () á,tại tui thấy // thông dụng hơn á
2025-08-16
1
Mùa Đông Tokyo
âm u tôi tăm thích hợp để làm vài chiện hẹ hẹ
2025-09-01
1
~Hesperia~
Hát mà cũng áp lực nữa :))
2025-09-04
1