Tôi Xuyên Thành Tiểu Hoa Nhỏ Tuổi.
"Ngữ Cầm! Em mau chạy đi, bọn xác sống như thủy triều đổ về rồi, giờ mà không chạy thì cả hai chúng ta đều sẽ bị ăn sống mất!"
Giọng Tô Hạo lạc đi trong tiếng gầm gừ rợn người của lũ xác sống đang tiến đến gần. Chúng như những con sóng dữ, cuồn cuộn trào dâng, không ngừng nghỉ, bất chấp mọi thứ trên đường đi của chúng. Cái mùi tanh tưởi của máu thịt phân hủy xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày tôi cuộn lên.
Bầu trời xám xịt, u ám, phảng phất một màu chết chóc, càng làm tăng thêm vẻ kinh hoàng của khung cảnh tận thế này. Giờ mà không chạy, chúng tôi sẽ bị nhấn chìm trong biển xác sống đó, bị xé xác, bị gặm nhấm đến tận xương tủy.
Tôi siết chặt thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh mắt kiên định của tôi. Nhìn Tô Hạo, người đồng đội, người bạn, cũng là người duy nhất tôi có thể tin tưởng trong cái thế giới điên loạn này, lòng tôi dâng lên một nỗi xót xa. Trong cái thế giới tận thế hoang tàn, đổ nát, đâu đâu cũng chỉ thấy xác sống biết đi, anh là người duy nhất tôi có thể xem là bình thường, là người đã cùng tôi trải qua biết bao sóng gió, là người đã cùng tôi thề sống chết có nhau.
Mím môi, tôi liếc anh với ánh mắt không mấy thiện cảm, giọng nói gần như gằn lên vì tức giận:
"Anh bị điên rồi à!? Chúng ta đã từng thề, sống sẽ cùng nhau sống! Chết sẽ cùng nhau chết! Giờ anh bảo tôi chạy? Anh nghĩ tôi sẽ bỏ anh lại một mình trong tình cảnh này sao? Anh nghĩ tôi có thể sống yên ổn khi biết anh đang phải đối mặt với nguy hiểm một mình?"
Tô Hạo vừa cầm kiếm chém zombie, máu me bắn tung tóe lên khuôn mặt anh, vừa khó khăn nói:
"Chẳng lẽ cả hai chúng ta cùng nhau bỏ mạng ở đây hay sao? Em nghĩ chết là hết sao? Chết trong tay lũ quái vật này, bị chúng xé xác, gặm nhấm, đó không phải là một cái chết anh hùng, mà là một cái chết vô nghĩa! Thế giới rơi vào tận thế như ngày hôm nay đã là khổ sở lắm rồi, em còn muốn để da thịt mình cho lũ xác sống này gậm nhấm từng chút một sao!? Em muốn bố mẹ, em gái em nhìn thấy em trong tình trạng thê thảm như vậy sao? Nghe lời anh, chạy đi! Sống sót, đó mới là điều quan trọng nhất bây giờ! Hãy sống để tiếp tục chiến đấu, để tìm ra cách cứu thế giới này, để trả thù cho những người đã mất!"
"Muốn chạy thì cũng phải cùng nhau chạy!" Tôi vung kiếm về phía con zombie đang có ý định cắn Tô Hạo, lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt đầu nó một cách gọn gàng. Máu đen kịt của con zombie phun ra, bám lên quần áo tôi, nhưng tôi không hề quan tâm.
Tôi kiên quyết không rút lui, không bỏ rơi Tô Hạo. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao khó khăn, và bây giờ, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt với thử thách này.
Thế giới rơi vào tận thế vào thời điểm dịch bệnh bùng phát, một loại dịch bệnh khủng khiếp, lây lan với tốc độ chóng mặt, biến con người thành những con quái vật khát máu. Loại bệnh đến cả máy móc hiện đại cũng không thể tra ra nguyên nhân, không có thuốc chữa, không có cách nào ngăn chặn. Từng người một bị lây nhiễm, và có những biến chứng vô cùng khác thường, biến họ thành những sinh vật gớm ghiếc, không còn nhân tính.
Gia đình tôi cũng nằm trong số đó, bố mẹ và em gái tôi đều trở thành một thứ vô cùng đáng sợ chỉ sau một đêm.
24 tiếng sau khi dịch bệnh bùng phát.
Cả thế giới rơi vào hoảng loạn, đâu đâu cũng là xác sống, tiếng la hét, tiếng súng đạn, tiếng gầm gừ của lũ quái vật vang lên khắp nơi, biến trái đất thành một địa ngục trần gian. Tôi đã chứng kiến tận mắt cảnh tượng kinh hoàng đó, cảnh tượng những người thân yêu của mình biến thành quái vật, và tôi không bao giờ muốn phải chứng kiến điều đó xảy ra với Tô Hạo.
Tô Hạo nhíu mày nhìn tôi, nét mặt anh thoáng chút đau đớn, xen lẫn sự bất lực. Anh khó nhọc thốt ra từng chữ, giọng nói khàn đặc như bị nghẹn lại:
"Xin lỗi Ngữ Cầm... Anh... anh xin lỗi...". Giọng anh lạc đi, yếu ớt như sắp tắt hẳn: "Có lẽ... có lẽ em phải chém anh một nhát rồi đó..."
Câu nói ấy như một nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Tôi quay phắt lại nhìn Tô Hạo, toàn thân anh run lên bần bật. Ánh mắt tôi kinh hoàng dừng lại trên cánh tay anh. Một vết cắn sâu hoắm, rướm máu đỏ tươi đang hiện rõ mồn một trên đó.
Máu từ vết thương chảy xuống, thấm đẫm vào lớp áo anh. Xung quanh vết cắn, da thịt anh bắt đầu chuyển sang một màu tím tái đáng sợ. Đôi mắt anh, vốn trong veo và ấm áp, giờ đây bắt đầu hiện lên từng tia máu đỏ rực, lan dần ra khắp con ngươi.
Đó chính là dấu hiệu đầu tiên của biến chứng trở thành zombie, một dấu hiệu quá rõ ràng, quá khủng khiếp khiến tôi hoảng loạn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi rùng mình. Cảnh tượng này quá sức chịu đựng đối với tôi. Nỗi sợ hãi cùng cực trào dâng trong lòng, bóp nghẹt lấy trái tim tôi.
Tôi không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Người đàn ông tôi yêu thương, người đã cùng tôi trải qua bao nhiêu sóng gió, giờ đây đang đứng trước nguy cơ trở thành một con quái vật khát máu. Tôi thét lên trong tuyệt vọng, tiếng thét xé toạc không gian tĩnh lặng:
"Tô Hạo!"
Tên anh bật ra khỏi miệng tôi, đầy đau đớn và bất lực. Tôi muốn chạy đến bên anh, muốn ôm lấy anh, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ. Tôi không biết phải làm gì, phải làm sao để cứu anh, cứu lấy người đàn ông mà tôi yêu thương nhất trên đời này.
Sau lưng tôi là một đàn zombie đang nhào đến vồ vập, da thịt tôi bị chúng cắn xé, nhưng thật kỳ lạ, tôi lại thấy thật nhẹ nhõm làm sao, tôi sẽ đi cùng Tô Hạo, rời khỏi cái thế giới chết tiệt này!
Updated 21 Episodes
Comments
Nấm sầu.
Đây có lẽ chính là lựa chọn khiến A Cầm thanh thản nhất
Sống, sống đơn độc, chính mình giết chết người mình yêu, về sau sống không khác gì xác không hồn. Nghĩ thôi tim cũng rỉ máu rồi 😭
Má, dịch bệnh khốn nạn ☺
Ko thấy cái tag ngọt đâu là Nấm cũng cố chuẩn bị tinh thần rồi 😞
2025-06-25
0
Nấm sầu.
Mừng bà ra hố mới và trở lại /Hey//Rose/
Chúc đứa con này đạt nhìu thành công rực rỡ nhe /Kiss/
2025-06-25
1
Bơ 🥑
Ê nha ê nha!!!
Mới đầu có cần cỡ này ko😭
2025-07-09
0