[MiSan] Tấm Áo Dệt Nắng Sớm
Nắng qua kẽ lá
Căn phòng nằm ở cuối hành lang tầng ba
Nó không có điều hòa, cũng chẳng có nội thất gì ngoài hai chiếc giường đơn, một bàn học dài, một tủ áo chung, và một cửa sổ quay về hướng tây nơi mỗi buổi chiều nắng rơi xuống như mật loãng, bám lấy bậu cửa, rồi chậm rãi tan đi
Mikey đến nơi vào một ngày gió nhẹ. Cậu xách chiếc vali cũ, vai khoác áo sơ mi bạc màu, dép lê va vào nền gạch tạo ra thứ âm thanh rất thật, rất Mikey
Cậu dừng trước cửa phòng 304. Không gõ. Không do dự, chỉ đứng yên vài giây, rồi xoay tay nắm cửa
Cửa không khóa
Và bên trong... đã có người
Người đó đang ngồi bên bàn học, lưng thẳng, cổ hơi cúi. Ánh sáng từ cửa sổ hắt ngang qua gò má, làm mái tóc nhạt màu của cậu ta ánh lên một lớp hồng nhạt như phấn hoa
Không quay đầu lại. Nhưng giọng thì vang lên, rõ, đều, không cần nhìn vẫn biết người nói có nét kiêu kỳ trong sự im lặng
Mikey thả vali xuống, cười nhạt
Sano Manjiro
Tao vừa mới bước vô
Sano Manjiro
Còn chưa ngồi nữa
Haru
Sanzu Haruchiyo
Cái tên Mikey từng đọc trên bảng phân chia ký túc xá, ngay bên cạnh tên mình
Sano Manjiro
Tao là Mikey, người còn lại của phòng này
Sano Manjiro
Vậy... nhìn tao như thể kẻ đột nhập làm gì?
Haru không trả lời. Chỉ đứng dậy, kéo rèm cửa lại một nửa, ánh nắng đứt giữa chừng, rơi xuống bàn học như lưỡi dao sáng
Mikey đảo mắt nhìn quanh
Phòng được chia làm hai bên rất rạch ròi. Một bên ngăn nắp, sạch sẽ, từng chiếc bút đều nằm đúng vị trí. Một bên trống trơn , chưa ai chạm vào
Mikey bước đến giường còn lại, thả người xuống. Nệm lún xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ
Sano Manjiro
Này, không định chào hỏi gì à
Sanzu Haruchiyo
Tao không giỏi nói chuyện với người lạ
Haru quay đầu nhìn, cái nhìn lần này không hẳn lạnh. Chỉ là trầm tĩnh
Rồi cậu bước về phía bàn học, kéo ghế, ngồi xuống, tiếp tục viết. Không nói thêm gì
Một lúc sau, Mikey đi ra ban công nhỏ trước cửa. Tựa người vào lan can, mắt nhìn xa
Gió lùa qua tóc. Nắng nghiêng, im lặng kéo dài
Haru bước ra sau, đứng cách chừng một cánh tay. Tay cầm một ly nước
Không ai mở lời. Nhưng cả hai cùng nhìn về phía cây phong đỏ bên ngoài sân. Lá bay nhẹ, như chưa từng rơi xuống
Sanzu Haruchiyo
Tao không quen sống cùng người khác
Sano Manjiro
Tao thì lại chưa từng ở một mình
Sanzu Haruchiyo
Vậy thì chắc sẽ khó
Mikey cười, mắt vẫn nhìn xa
Sano Manjiro
Cũng không sao
Sano Manjiro
Mấy thứ khó đôi khi mới đáng thử
Gió thổi chậm
Một chiếc lá rơi xuống ban công, nằm đúng giữa hai đôi dép một sạch sẽ, một cũ kỹ
Và như thế, ngày đầu tiên ở phòng 304 kết thúc
Không ai cười. Không ai thân thiết
Nhưng bằng cách nào đó, sự tồn tại của người kia bắt đầu để lại dấu mực. Chưa kịp viết tên, nhưng đã tạo thành một đoạn đầu dòng
nhj
các bà yêu ủng hộ truyện này với tui nhaaaaaa
Comments