[RHYCAP/Ngược Tâm] NGƯỜI TỐT
Chap 1: Yêu mù quáng
Hàng xóm
Đức Duy, cháu đi đổ dùm dì bịch rác dưới lầu luôn nha
Khi Đức Duy xách đồ đi ngang qua một dãy nhà, thì một người hàng xóm cùng khu ở trên lầu nói vọng xuống nhờ em.
Đức Duy ngẩng đầu lên nhìn, liền cười
Đức Duy
Vâng, để con vứt cho, hôm nay dì lại bị đau lưng à?
Hàng xóm
Ừ, mấy hôm nay trời trở lạnh, bệnh viêm khớp lại hành hạ nên toàn thân đau lắm, có mấy liều thuốc bác sĩ cho nhưng uống mãi không thấy bớt, ấy Đức Duy, sao cả tháng nay không thấy người bạn cùng phòng của con thế?
Nụ cười trên môi Đức Duy thoáng chốc cứng lại. Nhưng em nhanh chóng giấu sự bối rối của mình, liền nói
Đức Duy
Anh ấy tìm được nhà mới rồi nên không ở đây nữa dì ạ
Hàng xóm
Vậy à? Cậu ta đẹp trai thật đấy, nhìn cũng nho nhã lịch sự, gặp có mấy lần dì liền nhớ kĩ cậu ta ha ha
Dì hàng xóm pha trò, chỉ là Duy cười không nổi. Em mượn cớ vứt rác rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ ấy, chỉ sợ nán lại, dì ấy lại hỏi thêm mấy câu khó trả lời.
Để mấy bịch rác bên vệ đường, em đi tới quán cơm bên kia đường, mua một hộp cơm để mang lên công ty ăn.
Đức Duy trong lúc chờ đợi, tranh thủ sắp xếp lại một chút hồ sơ xin việc, vì sắp tới, em có thông tin công ty sẽ giảm biên chế nên muốn chuấn bị trước.
Em không biết mình có trong danh sách bị sa thải hay không nhưng dạo này tự thấy vận đen lui tới liên tục, cho nên muốn vì bản thân sẵn sàng trước mọi thứ.
Và Duy đoán không sai chút nào, hai tuần sau, em bị sa thải. Lý do tháng trước em không làm đủ doanh thu công ty yêu cầu. Thật ra mà nói, họ đã muốn cho em nghỉ việc thì gán lý do gì mà chẳng được. Em là nhân viên làm công ăn lương, chấp nhận không kháng cự mới là thức thời.
Hôm ấy về nhà, tâm trạng không tốt khiến Duy mệt mỏi chết đi được. Vào trong nhà em liền ném hết mọi thứ xuống sàn, nằm vật ra nhìn trần nhà.
Nhà yên ắng quá. Dù trước kia cũng chẳng náo nhiệt gì nhưng ít nhất em cũng có người để mình ngồi chờ đợi. Bây giờ sống một mình, buồn vui gì cũng chẳng biết nói chuyện với ai.
Căn nhà này chỉ có một nửa là của em. Bởi vì nó do em và người yêu chung tiền mua. Khi mới dọn về, em hạnh phúc vô cùng, tự tay dọn dẹp sắp xếp mọi thứ, còn nghĩ sau này em sẽ không phải cô đơn nữa, em có nhà để về, có người yêu bên cạnh còn có công việc ổn định. Cuộc sống thật là tuyệt vời.
Có điều, em tự biết chỉ do em mơ mộng hão huyền thôi.
Nói là người yêu, nhưng chắc em yêu người ta nhiều hơn. Còn người ta có yêu em không? Em không biết.
Người ấy rất đào hoa, lúc nào cũng có vô số người muốn vây quanh. Em cũng nằm trong số đó. Khi em tỏ tình, người ấy có hỏi em, cậu có khả năng chịu đựng không? Em gật đầu. Cậu nếu quen tôi thì không được quản lý tôi, tôi đi đâu làm gì cậu không được hỏi, làm được không? Khi ấy em có chút do dự nhưng vẫn gật đầu.
Người ấy và em thử quen nhau một thời gian, sau khi thấy em là người kín miệng, lại ôn hòa nên người ấy đồng ý quen em. Nhưng, là trong bóng tối. Tức là chuyện em và người ấy quen nhau, không được cho người khác biết.
Có thể em rất ngốc nhưng em rất yêu người ta nên em chấp nhận.
Người ấy khi quen em nhưng vẫn không bỏ được thói lăng nhăng cũ. Nên có lần em nhìn thấy hắn hôn một người con gái khác, em đã tức giận đánh hắn nhưng hắn chỉ đơn giản nhìn em, rồi nói.
Quang Anh
Anh đã nói chuyện của anh, em không được quản mà, nếu chịu không được thì chia tay đi
Em đau thương nhìn hắn, bất giác hỏi
Đức Duy
Thật ra anh có chút tình cảm nào với em không?
Em cười mà như khóc. Em biết, hắn chẳng hề yêu em. Vì em im lặng nhất trong số những người theo hắn nên hắn mới chọn em.
Đức Duy
Được rồi, em không quản nữa, anh sau lưng em quen ai cũng được, nhưng đừng để em nhìn thấy, có được không? Cũng đừng dẫn họ về nhà của hai chúng ta, xem như đây là giao kèo, được chứ?
Hắn nghĩ chốc lát rồi trả lời.
Cứ như vậy, chớp mắt em và hắn quen nhau gần năm năm. Chính em cũng không ngờ hai người có thể giằng co lâu đến vậy. Trừ bỏ tính trăng hoa thì hắn quả thật đối xử với em rất tử tế.
Hắn không bao giờ mắng chửi em, tới ngày sinh nhật của em thì hắn luôn nhớ đến để tặng quà, đi dạo mà thấy trời lạnh thì sẽ chủ động nhường áo vest ngoài cho em… hắn làm cho em rất nhiều việc, chỉ là không trao trái tim hắn cho em thôi.
Dù hắn có đối xử tốt với em thế nào thì cái khoảng cách và sự lạnh nhạt vẫn tồn tại khiến em không cách nào hạnh phúc trọn vẹn được.
Một thời gian sau, hắn thường xuyên vắng nhà, bình thường buổi tối hắn vẫn trở về căn nhà của hai người nhưng dạo gần đây hắn luôn tỏ ra bận rộn. Thậm chí hắn còn dặn em, khi nào có chuyện thật sự quan trọng hãy gọi cho hắn, còn không thì tạm thời đừng liên lạc.
Em thầm nghĩ, không biết hắn có bận rộn công việc thật không hay đã tìm được bóng hồng mới, một người mà hắn đã cảm thấy yêu thích. Em chỉ nghi ngờ trong lòng chứ không muốn hỏi hắn. Em sợ phải đối mặt với tình huống xấu đó.
Comments
ume Abe Captain boy🤭
trùi ui cổ ôm 3 fic một lúc lun🤍
2025-06-27
0
Shinigami Surichy (//^-^//) 💗
me cái sự năng suất nì
2025-06-27
1
RHYCAP 1B
hú hú
2025-06-27
1