[ Dương Domic ] Vầng Dương Nơi Ánh Sao.
C2.
Sáng hôm sau, Kiều Anh thức dậy với chút mệt mỏi sau một đêm dài khó ngủ vì lạ chỗ. Ánh nắng ban mai len lỏi qua ô cửa sổ ký túc xá, báo hiệu một ngày mới ở thị trấn B. Vừa mở mắt, em đã thấy Diễm Hằng đang lục đục chuẩn bị đồ đạc, trông có vẻ vội vã.
Trương Ngọc Kiều Anh
Cậu dậy sớm thế, Diễm Hằng? [ Vẫn còn chút ngái ngủ, dựa người vào thành giường ]
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Quay lại, nở nụ cười tươi ] Mình đi làm thêm ấy mà. Cậu biết đấy, ở cái thị trấn đắt đỏ này mà không làm thêm thì khó sống lắm.
Nghe Diễm Hằng nói, Kiều Anh chợt giật mình. Đúng rồi, em vẫn chưa tìm được việc làm thêm! Nếu không có tiền, em sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Vội vã bật dậy, Kiều Anh bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, trong đầu đã nảy ra ý định đi tìm việc ngay lập tức.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Nhìn thấy vẻ sốt sắng của Kiều Anh, liền hiểu ra ] Cậu đang lo lắng chuyện tìm việc à? Hay là thế này, mình đang làm ở một tiệm bánh ngọt gần đây. Công việc cũng không quá vất vả, lại có thể làm theo ca. Nếu cậu thấy hợp, mình có thể xin chủ quán cho cậu vào làm thử.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Nghe vậy, ánh mắt có chút sáng lên, nhìn Diễm Hằng, nhẹ giọng hỏi để chắc chắn ]
Trương Ngọc Kiều Anh
Tiệm bánh ngọt, thật sao?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Gật đầu ] Ừm, dù sao quán cũng đang thiếu nhân lực, tớ nghĩ bà chủ sẽ đồng ý.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Làm bánh? trước đó ở dưới quê, thỉnh thoảng mình cũng cùng Anh Đào làm nhiều loại bánh khác nhau, kiến thức cơ bản cũng có, xem ra cũng không tệ."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Hơn nữa, bây giờ mình cũng đang cần một việc làm để ổn định cuộc sống."
Trương Ngọc Kiều Anh
Vậy thì thật tốt, cảm ơn cậu nhiều..
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Không có gì đâu, bạn bè giúp nhau là chuyện đương nhiên mà.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đi thôi, tiệm bánh ở gần đây, bọn mình không cần phải đi xe làm gì cho tốn kém.
Trương Ngọc Kiều Anh
Được.
Diễm Hằng mỉm cười, rồi cùng Kiều Anh đến tiệm bánh. Quán bánh nhỏ nhắn, ấm cúng với hương thơm ngọt ngào của bơ và vani thoang thoảng khắp nơi. Sau một lúc trao đổi với chủ quán – một người phụ nữ trung niên hiền lành, nhân hậu, chủ quán đã đồng ý nhận Kiều Anh vào làm thử việc ngay từ ngày mai. Kiều Anh cảm kích Diễm Hằng vô cùng.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Ít ra bây giờ mình cũng đã có thể tự lo được một phần chi phí sinh hoạt của mình."
Trương Ngọc Kiều Anh
Mà..Diễm Hằng, sao sáng giờ không thấy Mỹ Chi ở đâu hết vậy?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Vừa thay tạp dề, vừa giải thích ] À, Mỹ Chi hả? Cậu ấy đi học nhạc từ sáng sớm rồi. Mỹ Chi có năng khiếu đặc biệt về âm nhạc, cậu ấy học các nhạc cụ từ nhỏ. Thầy cô ở trường bảo cậu ấy rất có triển vọng, nên thường xuyên phải đi học thêm và luyện tập. Cậu ấy bận rộn lắm, không có nhiều thời gian rảnh rỗi như chúng ta đâu.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ gật gù. ] Ra là vậy. Mình cứ tưởng Mỹ Chi cũng ở đây cơ. Nghe nói cậu ấy học giỏi và rất năng động.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đúng rồi đó. Mỹ Chi vừa học giỏi lại vừa tài năng. Cậu ấy còn là thành viên chủ chốt của đội văn nghệ trường nữa cơ. [ Nói với giọng đầy ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh ]
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Chúng ta còn phải học hỏi cậu ấy nhiều lắm.
Kiều Anh cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cùng một phòng ký túc xá, nhưng ba cô gái lại có những lịch trình và đam mê khác nhau. Diễm Hằng chăm chỉ làm thêm để trang trải cuộc sống, Mỹ Chi miệt mài theo đuổi con đường nghệ thuật, còn em thì cũng đang cố gắng tìm chỗ đứng cho mình ở nơi xa lạ này.
Dù vậy, em cảm nhận được sự thân thiện và ấm áp từ hai người bạn cùng phòng. Cuộc sống ở thị trấn B, tuy còn nhiều thử thách, nhưng đã bắt đầu mang đến những điều thú vị và những mối quan hệ mới mẻ.
Chiều hôm đó, Kiều Anh quyết định ở lại tiệm bánh để phụ giúp Diễm Hằng một số công việc lặt vặt. Em chăm chú quan sát Diễm Hằng thoăn thoắt trang trí những chiếc bánh kem. Những bông hoa kem đủ màu sắc, những đường nét tinh xảo hiện lên dưới bàn tay khéo léo của Diễm Hằng khiến Kiều Anh không khỏi trầm trồ.
Trương Ngọc Kiều Anh
Diễm Hằng khéo tay thật đấy! Nhìn cậu trang trí bánh mà tớ thấy mê mẩn luôn.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Khẽ cười, nhẹ giọng đáp ] Cũng quen tay thôi mà. Cậu chịu khó học hỏi, rồi cũng sẽ làm được thôi.
Diễm Hằng nhẹ nhàng chỉ dẫn Kiều Anh cách pha màu, cách dùng đui bắt kem đơn giản. Kiều Anh chăm chú lắng nghe, cảm thấy công việc này thật thú vị.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Lúc đó, cách vài ngày Anh Đào lại đến rủ mình cùng làm bánh, cậu ấy làm bánh rất ngon, trang trí bánh cũng rất đẹp, mỗi lần làm xong, người đầu tiên ăn bánh sẽ luôn là Bình An, sau đó bị Anh Đào la lối một trận, nhưng Bình An chưa từng bỏ đi cái thói đó."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Bỗng nhiên nhớ hai cậu ấy quá."
Khi ca làm của Diễm Hằng kết thúc, cả hai quyết định đi bộ đến siêu thị gần đó để mua một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm. Siêu thị đông đúc người qua lại, đủ loại hàng hóa được bày biện bắt mắt.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tớ đi mua rau củ, còn cậu đi mua mì và một ít gia vị nhé?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Lát nữa bọn mình sẽ gặp lại nhau ở quầy thanh toán.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Gật đầu, sau đó tách ra khỏi Diễm Hằng, đi đến quầy mì ]
Em đang đứng trước kệ mì gói, phân vân không biết nên chọn loại nào thì bỗng một giọng nói khó chịu vang lên phía sau.
Nhân vật phụ
Cô bé kia, đứng tránh ra một chút được không? Đứng chắn hết cả lối đi rồi, mà lựa đồ thì lâu lắc! Có mỗi gói mì mà cũng suy nghĩ cả tiếng đồng hồ à?
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Giật mình, quay người lại, bắt gặp ánh mắt khó chịu của người phụ nữ trung niên, em bối rối ]
Trương Ngọc Kiều Anh
D-dạ.. cháu xin lỗi ạ..
Người phụ nữ không đợi em nói hết, lại tiếp tục cằn nhằn.
Nhân vật phụ
Mấy cái đứa trẻ bây giờ đúng là... không có ý thức gì cả. Làm mất thời gian của người khác!
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Cúi đầu, bàn tay siết chặt gói mì. Em định buông gói mì xuống, quay người rời đi để tránh phiền phức, thì một giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh bất ngờ vang lên. ]
Trần Đăng Dương
Cô à, cô đừng nói vậy chứ. Ai cũng có lúc cần thời gian để lựa chọn đồ đạc mà. Với lại, đây là lối đi chung, cô ấy cũng đâu có đứng chặn hoàn toàn đâu.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Ngước lên, ngạc nhiên nhìn thấy Đăng Dương ]
Cậu ta đứng ngay cạnh em, ánh mắt tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại có chút kiên định khi đối diện với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ thấy có người xen vào thì càng thêm bực bội.
Nhân vật phụ
Cậu là ai mà xen vào chuyện của người lớn? Thật là vô duyên!
Trần Đăng Dương
[ Vẫn giữ vẻ mặt bình thản, hai tay đút vào trong túi áo khoác ] Cô có thể khó chịu, nhưng không nên dùng lời lẽ nặng nề như vậy với người khác. Nếu cô vội, cô có thể đi đường khác hoặc đợi một chút. Mọi người đều có quyền mua sắm theo ý mình.
Người phụ nữ nghe vậy thì tức tối, nhưng thấy ánh mắt có chút cương quyết của Đăng Dương, bà ta cũng không muốn nói gì thêm, chỉ hậm hực quay người đi sang lối khác.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Thở phào nhẹ nhõm ] Cảm ơn cậu.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Rối rít cảm ơn, như trút được gánh nặng ]
Trần Đăng Dương
Không có gì.
Trần Đăng Dương
[ Khẽ gật đầu, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt vốn có ]
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Ngập ngừng, cảm thấy người này thật thân quen ] Hình như cậu là người đã giúp tôi xách vali ở ký túc xá hôm qua đúng không? Thật là có duyên quá đi mất!
Trần Đăng Dương
[ Một tiếng khe khẽ, giọng điệu vẫn đều đều, không mấy biểu cảm. Ánh mắt cậu ta lướt qua Kiều Anh rồi lại nhìn sang kệ hàng đối diện. ]
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Có chút hụt hẫng, cậu ta không có vẻ thấy gì là "có duyên" với em ]
Trương Ngọc Kiều Anh
Vậy lần này... cậu có thể cho tôi biết tên cậu được không? Hôm qua cậu bảo tên không quan trọng, nhưng tôi muốn cảm ơn cậu đàng hoàng.
Trần Đăng Dương
[ Im lặng một lúc, ánh mắt khẽ dao động, như đang cân nhắc điều gì đó. ]
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Chờ đợi, tim đập nhẹ hơn một nhịp. ]
Cuối cùng, cậu ta cũng lên tiếng, giọng nói trầm ổn, rõ ràng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương.
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng lại khiến Kiều Anh bất ngờ. "Trần Đăng Dương..." Em lặp lại cái tên, cố ghi nhớ. Đăng Dương vẫn giữ khoảng cách, không nói thêm gì. Em cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ cậu ta, nhưng đồng thời cũng là sự lịch thiệp và tử tế.
Trương Ngọc Kiều Anh
Cảm ơn cậu, Đăng Dương.
Trần Đăng Dương
[ Gật đầu, rời đi mà không nhìn lại ]
Một cảm xúc khó tả len lỏi trong lòng Kiều Anh khi em nhìn bóng lưng Đăng Dương khuất dần giữa dòng người. Lần thứ hai được cậu ta giúp đỡ, và lần này, em đã biết tên cậu ấy.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Người gì lạnh lùng thật, mình cứ nghĩ cái thằng đụt đụt ở xóm mình là đủ lạnh rồi chứ, ai ngờ lên đây còn gặp cả người lạnh hơn."
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Tiếp tục mua đồ, không nghĩ nhiều nữa ]
Sau khi mua sắm xong những thứ cần thiết, Kiều Anh quay lại quầy thanh toán và gặp lại Diễm Hằng ở đó. Hai cô bạn cùng nhau xếp hàng, rồi rời siêu thị với những túi đồ đầy ắp. Trên đường về ký túc xá, không khí trở nên rôm rả hơn hẳn.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Này Kiều Anh, tuần sau là khai giảng rồi đó, cậu chuẩn bị tinh thần chưa? [ Giọng điệu có vẻ hào hứng, vừa đi vừa hỏi ]
Trương Ngọc Kiều Anh
Chưa gì mà tớ thấy hồi hộp quá trời rồi đây. Nghe nói trường mình nổi tiếng học giỏi, mà cũng nổi tiếng về độ nghiêm khắc nữa.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đúng rồi đó! [ Diễm Hằng gật gù ]
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tớ nghe mấy anh chị khóa trên kể, trường mình có thầy giám thị gác cổng khó tính lắm. Thầy ấy nổi tiếng là 'thần sấm', ai mà đi học muộn hay vi phạm nội quy là y như rằng ăn phạt liền. Với lại, còn có cả những 'luật ngầm' mà không phải ai cũng biết đâu đó.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Tròn mắt, ngạc nhiên ] Thật sao? Nghe đáng sợ quá vậy. Không biết tớ có thích nghi được không nữa.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Yên tâm đi, có bọn tớ ở đây mà. Cứ từ từ rồi sẽ quen thôi. Cùng lắm thì cả đám cùng nhau bị bắt, như vậy cũng không cô đơn là mấy.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nhưng mà, nói thật thì trường mình cũng có nhiều cái hay ho lắm đó. Cơ sở vật chất thì khỏi phải nói, hiện đại ơi là hiện đại. Rồi còn có nhiều câu lạc bộ, hoạt động ngoại khóa nữa, cậu cứ từ từ mà khám phá.
Trương Ngọc Kiều Anh
Ừm, tớ biết rồi.
Về đến ký túc xá, cánh cửa phòng hé mở, và Mỹ Chi đang đứng bên trong, tóc còn hơi ẩm ướt, chứng tỏ cô bé vừa tắm xong.
Phương Mỹ Chi
Hai cậu về rồi à? Nhanh đi tắm đi rồi mình cùng nấu ăn! Hôm nay Mỹ Chi sẽ trổ tài cho hai cậu xem!
Mỹ Chi reo lên, khuôn mặt rạng rỡ. Kiều Anh và Diễm Hằng nhìn nhau cười, rồi nhanh chóng đi tắm rửa. Chẳng mấy chốc, cả ba đã tề tựu ở góc bếp nhỏ trong phòng.
Mùi thơm của hành phi, tỏi phi bắt đầu lan tỏa. Mỹ Chi làm món thịt luộc, Diễm Hằng thái rau, còn Kiều Anh thì rửa bát đĩa. Tiếng lạch cạch của xoong nồi, tiếng cười nói giòn tan hòa vào nhau, tạo nên một không khí ấm cúng chưa từng có ở nơi xa lạ này.
Trương Ngọc Kiều Anh
Ký túc xá ở đây đúng là xịn sò thật đó [ Kiều Anh nói khi đang sắp xếp bát đĩa. ]
Trương Ngọc Kiều Anh
Đầy đủ tiện nghi thế này, thảo nào giá tiền cũng khá đắt đỏ.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Vừa đảo đũa món rau xào vừa gật đầu ] Đúng vậy đó. Cho nên mình mới phải đi làm thêm để kiếm sống thay vì chỉ dựa vào tiền gia đình cung cấp. Ba mẹ mình cũng không phải là có điều kiện dư dả gì cho cam.
Trong lúc cả nhóm đang ăn uống vui vẻ, Mỹ Chi bỗng nhắc đến buổi học nhạc hôm nay.
Phương Mỹ Chi
À, hôm nay đi học nhạc, tớ gặp một bạn học nam mới đó. Cậu ấy tên là Trần Đăng Dương, trời ơi, cậu ấy đẹp trai cực kỳ luôn! Mà đánh đàn piano thì thôi rồi, điêu luyện kinh khủng!
Phương Mỹ Chi
Cậu ấy đánh một bài mà cả lớp ai cũng trầm trồ, thầy giáo cũng phải gật gù khen ngợi. Tay cậu ấy lướt trên phím đàn thoăn thoắt, như là nghệ sĩ thực thụ vậy đó!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Đẹp trai mà còn chơi đàn giỏi, chắc cậu ta cũng có nhiều con gái theo đuổi lắm.
Phương Mỹ Chi
Chứ sao nữa, đám nữ sinh trong lớp học nhạc của tớ đều bị cậu ta đớ hồn rồi.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Vậy sao cậu còn chưa bị?
Phương Mỹ Chi
Không - phải - gu.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Được được, biết là đầu cậu chỉ có âm nhạc mà thôi.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Trần Đăng Dương? bạn học cùng lớp nhạc của Mỹ Chi sao.."
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Vô thức nhớ lại dáng vẻ cao ráo, lạnh lùng của Đăng Dương, đôi mắt không chút biểu cảm nhưng lại có vẻ sâu thẳm. ]
Trương Ngọc Kiều Anh
"Giọng nói trầm ổn của cậu ấy khi giúp mình giải vây ở siêu thị, và cả hành động âm thầm giúp đỡ mình xách vali. Một cảm giác lạ lẫm, khó tả dâng lên trong lòng."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Hóa ra, cậu ta không chỉ là một người qua đường tình cờ giúp đỡ mình, mà còn là một người tài năng đến vậy."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Mình đã gặp cậu ấy ở THPT A, bây giờ cậu ấy còn là bạn học cùng lớp nhạc với Mỹ Chi. Có lẽ, Trần Đăng Dương không chỉ là bạn học cùng trường, mà còn là người mà mình sẽ còn gặp lại rất nhiều lần nữa."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Đúng thật sự là có duyên với nhau..."
Kiều Anh thầm nghĩ, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. Dù Đăng Dương có vẻ lạnh lùng và không mấy quan tâm, nhưng sự xuất hiện của cậu ta trong cuộc sống của Kiều Anh, hết lần này đến lần khác, dường như đã được sắp đặt.
imy - author
Fic này đa số các chương đều trên 2000 chữ 🥹
Comments
Chipp
truyện hayyy lắm hóng chap ms ne
2025-07-19
1