[ Dương Domic ] Vầng Dương Nơi Ánh Sao.
C3.
Sau bữa tối ấm cúng và đầy ắp tiếng cười, Kiều Anh nằm trên giường, vừa nhắn tin cho Bình An và Anh Đào kể về ngày đầu tiên ở ký túc xá, vừa lắng nghe Mỹ Chi luyên thuyên về buổi học nhạc chiều nay. Diễm Hằng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại góp lời trêu chọc.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Thế là cậu cứ kể mãi về cái bạn Đăng Dương đó à, Mỹ Chi?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Giọng trêu ghẹo ] Nghe cậu khen nãy giờ mà tớ thấy ghen tị rồi đó nha.
Phương Mỹ Chi
[ Bĩu môi ] Nhưng thật mà, cậu ta đánh piano đỉnh lắm, không điêu đâu. Tớ thật sự rất ngưỡng mộ.
Kiều Anh mỉm cười, cảm thấy không khí thật thoải mái. Ba cô gái cứ thế trò chuyện rôm rả, xua tan đi sự xa lạ của những ngày đầu tiên.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Nhún vai, ngừng giọng điệu trêu chọc, nghiêm túc hỏi ] Kiều Anh, cậu có dự định gì vào năm học mới không?
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Bỏ điện thoại xuống, ngẩng mặt nhìn Diễm Hằng, giọng bình thản ] Muốn học thật chăm, thật tốt, không học lệch toán nữa.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Bất ngờ, rít lên thích thú ] Cậu đúng là một người ham học.
Phương Mỹ Chi
[ Nghe vậy thì có chút xụ mặt, giọng lí nhí ] Ơ.. nghe đến học thôi đã ngán, hơn nữa ba mẹ bắt tớ thi vào lớp chọn, có khả năng tớ sẽ không học cùng hai cậu.
Trương Ngọc Kiều Anh
Thôi mà Mỹ Chi, đâu có sao đâu. Dù chúng ta học khác lớp nhưng vẫn cùng trường mà. Ra chơi hay tan học, bọn mình vẫn có thể đi cùng nhau mà, đúng không Diễm Hằng?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Gật đầu răm rắp ] Đúng rồi đó!! Có khi còn gặp nhau nhiều hơn ấy chứ. Với lại, khác lớp học thì càng có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe chứ sao. Đâu phải cứ học chung lớp mới là bạn thân đâu.
Phương Mỹ Chi
[ Trong lòng dịu lại, nhanh chóng quên đi cảm giác buồn tẻ lúc nãy, khẽ cười ]
Vẫn quay lại câu chuyện rôm rả, Mỹ Chi đột nhiên hét lên một tiếng rõ to, khiến Kiều Anh và Diễm Hằng giật mình.
Phương Mỹ Chi
Trời ơi! Tớ quên mất chuyện quan trọng này!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hả!? chuyện gì, chuyện quan trọng gì cơ!? [ Vội vàng hỏi, ánh mắt tò mò lóe lên ]
Phương Mỹ Chi
[ Hít một hơi thật sâu, rồi nhìn hai cô bạn với ánh mắt đầy vẻ thần bí ]
Phương Mỹ Chi
Cái bạn Đăng Dương lúc chiều tớ kể đó, tớ cũng nghe tin cậu ấy sẽ học lớp chọn đó!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
[ Hụt hẫng, chề môi ] Tưởng gì, cậu mê cậu ta đến điên rồi sao? cứ kể về cậu ta không thế..
Phương Mỹ Chi
[ Lắc đầu, xua tay chối bỏ ] Không không! chỉ là rất ngưỡng mộ cậu ấy, một người tài sắc vẹn toàn như vậy rất hiếm gặp, tớ muốn đi đánh đàn cùng, học hỏi từ cậu ấy.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Ừm ừm, không nghe nữa, không nghe nữa, cả ngày nay cậu toàn chỉ nhắc đến Đăng Dương, tớ nghe đến phát ngán rồi.
Trương Ngọc Kiều Anh
"Lại là Đăng Dương.."
Phương Mỹ Chi
[ Vấn tiếp tục nói, giọng đầy vẻ ngưỡng mộ pha lẫn kinh ngạc ] Mà này, các cậu có biết gia thế của Trần Đăng Dương không? Tớ nghe bạn tớ kể, con nhà người ta không đấy! Mẹ cậu ấy là bà chủ của một chuỗi thương hiệu trang sức lớn lắm. Còn ba cậu ấy thì là một ông trùm bất động sản khét tiếng luôn đó! Nghe nói đất đai, nhà cửa ở thị trấn mình và cả mấy tỉnh lân cận đều có phần của gia đình cậu ấy.
Phương Mỹ Chi
Đăng Dương còn là con một nữa chứ, chắc chắn là người thừa kế duy nhất rồi. Mà cậu ấy còn học cực kỳ giỏi nữa, luôn đứng top đầu của mấy trường chuyên ở thành phố luôn đó. Đẹp trai thì khỏi phải nói rồi, chuẩn kiểu hoàng tử trong truyện tranh luôn!
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Hả? ghê gớm như vậy, có mơ thì tớ cũng không dám nghĩ tới.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Tiểu thuyết còn không dám viết ra nam chính khủng bố như cậu ta.
Phương Mỹ Chi
Ơ ơ, có chứ!? cái bộ truyện hôm trước tớ đọc... [ Nhốn nháo, nhào đến Diễm Hằng, liên tục luyên thuyên ]
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Nghe những lời Mỹ Chi kể, cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. ] "Chuỗi thương hiệu trang sức lớn? Ông trùm bất động sản? Con một? Học giỏi nhất nhì? Đẹp trai?"
Trương Ngọc Kiều Anh
"Thật sự có người hoàn hảo như vậy trên đời sao?"
Trương Ngọc Kiều Anh
"Mình đã từng gặp cậu ấy hai lần, và cả hai lần đó, Đăng Dương đều có vẻ lạnh lùng, ít nói. Nhưng những gì Mỹ Chi kể lại cho thấy một bức tranh hoàn toàn khác về cậu ấy: một người có tất cả mọi thứ, từ gia thế, ngoại hình, đến tài năng."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Đột nhiên mình lại rất tò mò về cậu ấy."
Đêm về khuya, Mỹ Chi và Diễm Hằng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn Kiều Anh vẫn thao thức. Ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt em khi em nhắn tin cho Bình An và Anh Đào.
Nguyễn Ngọc Bình An
💬 Này Kiều Anh, hôm nay đi nhận lớp, tớ đụng trúng một cậu bạn. Không biết tên gì, nhưng mà đẹp trai ghê gớm luôn! Dáng người cao ráo, nhìn phong độ lắm!
Đào Phương Anh Đào
[ Nhanh chóng nhảy vào trêu ] 💬 Ố là la! Có biến rồi nha! Bình An nhà ta đã 'rung rinh' rồi sao? Định theo đuổi người ta luôn chứ gì?
Nguyễn Ngọc Bình An
[ Vội soạn tin, thanh minh ]. 💬 Đâu có! Tớ chỉ thấy người ta đẹp trai thôi mà. Với lại, trông cậu ấy cũng lịch sự ghê á, chỉ là vô tình đụng thôi, không có gì đâu!
Kiều Anh mỉm cười, lòng chợt nảy ra ý định kể về Trần Đăng Dương. Ban đầu, em định giấu nhẹm chuyện gặp gỡ với cậu ta, nhưng nghĩ lại, có hai cô bạn thân thiết này để lắng nghe và đóng góp ý kiến thì thật tốt.
Trương Ngọc Kiều Anh
💬 Tớ cũng có chuyện muốn kể, hôm nay tớ đã gặp được một người.
Sau đó, Kiều Anh kể lại hai lần gặp gỡ giữa em và Đăng Dương, với những lời đồn thổi, những điều mà Mỹ Chi đã luyên thuyên về cậu ta, cũng có vài chuyện em giấu nhẹm đi, không chia sẻ.
Trương Ngọc Kiều Anh
💬 Mỹ Chi bảo, cậu ấy là con nhà trùm bất động sản, mẹ là chủ chuỗi trang sức lớn, học thì giỏi nhất nhì, đẹp trai như hoàng tử nữa đó.
Nguyễn Ngọc Bình An
[ Sau một khoảng lặng, tin nhắn của Bình An hiện lên ]
Nguyễn Ngọc Bình An
💬 Trời đất! Nghe mà choáng váng luôn đó Kiều Anh. Người như vậy chắc kiêu ngạo lắm hả? Mấy người giàu có thế, bọn mình làm sao mà sánh tới được. Tốt nhất là không nên làm quen làm gì cho phức tạp.
Đào Phương Anh Đào
💬 Cũng khó nói lắm, Bình An à. Đâu phải ai giàu cũng chảnh chọe đâu. Có những người dù giàu có nhưng vẫn rất khiêm tốn đó.
Đào Phương Anh Đào
💬 Nhưng mà Kiều Anh này, cậu sống ở nơi xa lạ, tốt nhất là đừng quá tin tưởng một ai. Cứ xã giao bình thường thôi, đừng có dại dột mà thân thiết quá mức với những người như vậy. Lỡ người ta có ý đồ gì thì khổ. Cậu cứ tập trung học hành và làm việc thôi nhé. Mọi chuyện khác cứ từ từ tìm hiểu, đừng có vội vàng.
Trương Ngọc Kiều Anh
[ Đọc từng lời dặn dò của hai cô bạn, lòng cảm thấy rất ấm áp, thậm chí là hạnh phúc ]
Trương Ngọc Kiều Anh
"Có Bình An và Anh Đào bên cạnh thật tốt.."
Sau đó, ba cô bạn lại trò chuyện thêm một lúc về những chuyện linh tinh. Đến khi đồng hồ điểm gần nửa đêm, Kiều Anh quyết định tạm biệt hai cô bạn để đi ngủ, dù biết rằng đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ.
Không phải vì lạ chỗ như đêm qua, mà là vì một người xa lạ mang tên Trần Đăng Dương. Em không thể ngừng nghĩ về cậu ta. Vẻ lạnh lùng khó gần, gia thế khủng khiếp như lời đồn, tài năng xuất chúng trong âm nhạc. Một người hoàn hảo đến mức khiến Kiều Anh cảm thấy có chút xa vời.
Quả thật là một đêm khó ngủ.
Đăng Dương trở về căn hộ của mình, sự yên tĩnh đến lạ thường đối lập hoàn toàn với sự ồn ào của phố thị. Cậu thả mình xuống chiếc sofa êm ái, vứt chiếc điện thoại sang một bên, màn hình vẫn liên tục sáng lên với những tin nhắn từ nhóm bạn: Quang Anh, Đức Duy, Thành An, Minh Hiếu.
Nguyễn Quang Anh
💬 Thằng Dương đâu rồi? Sao không thấy trả lời?
Đặng Thành An
💬 Chắc lại vùi đầu vào sách vở nữa rồi chứ gì.
Trần Minh Hiếu
💬 Hay lại đi học nhạc về muộn?
Hoàng Đức Duy
💬 Tối nay game không? Chiến game tí đi bọn này!
Trần Đăng Dương
[ Liếc nhìn những tin nhắn hiện lên, không trả lời, không mấy bận tâm ]
Trần Đăng Dương
"Cuộc sống của mình vẫn luôn như vậy, gói gọn trong việc học hành, những buổi học nhạc, và những trận game cùng lũ bạn. Mọi thứ đều diễn ra theo một quỹ đạo đã định sẵn, không có gì quá đặc biệt hay bất ngờ."
Trần Đăng Dương
[ Tâm trí lại không thể yên bình như mọi khi. Hình ảnh một cô gái nhỏ bé, không mấy nổi bật nhưng lại có đôi mắt trong veo và vẻ mặt bối rối ở siêu thị cứ hiện lên. ]
Trần Đăng Dương
[ Nhắm mắt, dựa người vào ghế, cố hình dung rõ hơn ]
Trần Đăng Dương
"Mình đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi thì phải?"
Trần Đăng Dương
"Nhưng không thể nhớ."
Trần Đăng Dương
"Thật đau đầu."
Trương Ngọc Kiều Anh
"Vậy lần này... cậu có thể cho tôi biết tên cậu được không?"
Trương Ngọc Kiều Anh
"Thật là có duyên quá đi mất!"
Trần Đăng Dương
"Duyên sao?"
Trần Đăng Dương
[ Nhếch mép, cảm thấy có chút buồn cười ]
Trần Đăng Dương
"Mình không tin vào những điều đó. Cuộc sống của mình vốn được sắp đặt đâu ra đấy, mọi thứ đều có lý do của nó. Nhưng tại sao, một cô gái mà mình không hề quen biết, thậm chí còn không biết tên lại xuất hiện hai lần trong một thời gian ngắn như vậy, và mình lại để ý?"
Trần Đăng Dương
[ Khẽ thở dài. Màn đêm bao trùm lấy căn phòng, vẫn trằn trọc ]
Trần Đăng Dương
"Không phải vì bài vở hay những dự định cho tương lai, mà vì một cô gái không tên tuổi, một cô gái mà chính bản thân mình không thể nào lý giải nổi tại sao lại khiến mình bận tâm đến vậy."
Comments
Chipp
hóng hóngg
2025-07-19
0