“Này cháu gái, cháu là sinh viên trường mình à?” - Thì ra là bác bảo vệ đang đi tuần.
“Dạ vâng … cháu chào bác ạ!”
“Muộn lắm rồi sao còn chưa về, trời còn đang mưa to thế này?” - bác ân cần hỏi.
“Dạ, cháu cần gửi chút tài liệu nghiên cứu cho đàn anh khoá trên ạ, nên …”
“Đàn anh đó là ai, khoa nào thế? Sao giờ này còn chưa đến lấy? Hay là cháu mang vào gửi văn phòng khoa xem có ai ở đó không. Nhanh còn đi về chứ!”
“Dạ vâng ạ, có thế mà cháu cũng không nghĩ ra. Để cháu thử qua đó xem xem ạ!”
“Ừ cháu gái! Nhanh lên còn về nhé! Bác ở bên kia, có gì cần giúp đỡ thì gọi bác! Con gái về muộn không an toàn đâu.”
“Dạ, thật ngại quá! Cháu cảm ơn bác nhiều ạ!”
Tạm biệt bác bảo vệ, Hân Di vội vàng chạy ngay đến văn phòng khoa của anh. Nơi đó cô có biết, thậm chí là nữ sinh nào ở trường này cũng biết. May quá vẫn còn sáng đèn, hay là anh đang ở trong đó làm việc nhỉ.
Cô hớt hơ hớt hải chạy tới. Trời mưa rất to, mặt đường trơn trượt vô cùng, Hân Di sợ tài liệu bị ướt nên cứ ôm khư khư trong lòng. Thành ra quãng đường đến đó dù chỉ có vài trăm mét nhưng cũng đủ khiến cả người cô ướt đẫm nước mưa.
Đúng lúc cô đang định gõ cửa thì đèn trong văn phòng vụt tắt, một vị giáo sư xách cặp đi ra.
“Em là …?”
“Dạ, xin chào giáo sư. Em đến gửi tài liệu nghiên cứu cho đàn anh Lâm Phong ạ. Không biết là anh ấy còn ở đây không vậy ạ?”
“Tìm Lâm Phong hả? Hôm nay cậu ấy không đến đây. Sao gửi tài liệu mà muộn thế này mới tới?”
“Dạ, em … em …” - Hân Di dở khóc dở cười. Một tia hụt hẫng hiện lên trong đáy mắt.
“Ngoài trời mưa lớn phải không? Thằng nhóc này kỳ cục thật, để bạn gái chờ muộn thế này …” - vừa nói, giáo sư vừa tươi cười.
“Dạ … em không phải …” - Hân Di túng ta lúng túng như gà mắc tóc.
“Đâu đưa đây thầy xem nào? Xem là tài liệu gì nào?”
Cô bèn chìa tay kính cẩn đưa bộ tài liệu cho vị giáo sư hài hước trước mặt. Quê chết đi được, trời ạ. Tình huống gì thế này?
Giáo sự lật xem vài trang rồi ngước mắt lên tỏ vẻ khó hiểu:
“Tài liệu này hôm qua Lâm Phong đã đưa cho thầy rồi mà, em có nhầm gì không?”
“Dạ …? Hôm qua sao ạ? Chẳng phải tài liệu của anh ấy bị ướt rồi sao ạ?” - Hân Di càng thêm bất ngờ.
“Ướt ấy hả? Thầy không thấy cậu ta nói gì về chuyện bị ướt cả. Chỗ tài liệu nghiên cứu này Lâm Phong đã gửi mail trước cho thầy xem rồi, hôm qua đến văn phòng rảnh quá, nói in ra cho thầy dễ đọc thôi. Cậu ta không nói gì với em à? Hay em có nhầm lẫn gì không?”
Hân Di bèn nhanh trí chữa cháy:
“À dạ đúng rồi. Chắc em nhầm thầy ạ. Thật ngại quá, làm phiền giáo sư nãy giờ. Em xin phép cáo từ ạ!”
“Ơ này cô bé, mưa lớn, cẩn thận chút … Thầy sẽ nói lại với cậu ấy. Em tên là gì?” - giáo sư nói với theo cô bé đang cắm đầu cắm cổ chạy, có vẻ như cô đang rất gấp.
“Dạ em là Hân Di ạ. Không cần nói lại với anh ấy đâu ạ! Cảm ơn thầy!”
Nói xong cô lại vội vàng chạy ngay ra ngoài. Thì ra tập tài liệu cô dùng cả đêm để gõ này hoàn toàn không có giá trị gì với anh ấy cả. Chỉ có mình cô là ảo tưởng, nghĩ là có chút duyên phận với anh.
Bảo sao cả ngày hôm nay không thấy anh đâu. Uổng công cô cứ chờ đợi rồi lo lắng sợ anh gặp chuyện. Mà cô có quyền gì mà trách anh cơ chứ. Không danh không phận, đúng là mơ tưởng hão huyền.
Cơn mưa lúc này làm cô tê buốt tâm can. Đây là thất tình sao? Mối tình đầu của cô, mối tình vừa mới chớm nở của cô, cứ thế mà bị dập tắt.
Hân Di không còn chạy nữa. Cô vừa đi vừa khóc, mệt mỏi về đến ký túc xá, cả người từ trên xuống dưới ướt nhẹp.
…
Vừa trông thấy Hân Di, Tiêu Mẫn và Khả Phi đang vui vẻ bỗng tắt ngấm nụ cười, nhìn người bạn thân của mình lúc này thật vô cùng thảm hại.
“Hân Di, chuyện gì đã xảy ra vậy?” - Tiêu Mẫn vội đỡ lấy cô.
“Cậu có ổn không, Hân Di? Sao giờ này cậu mới về, người thì ướt như chuột lột thế này?” - đến lượt Khả Phi lo lắng.
“Tớ … tớ … buồn quá …!” - cô oà khóc.
Cả 3 người ngồi phịch xuống sàn nhà. Tiêu Mẫn cuống quýt ôm cô bạn thân, vỗ về an ủi: “Được rồi, từ từ nói … có bọn mình ở đây! Khả Phi, mau lấy giúp cậu ấy ly nước ấm!”
“Rồi rồi … này, cậu uống đi không là cảm lạnh đấy!”
Đợi Hân Di tắm rửa thay quần áo xong, Khả Phi đã nấu cho cô một bát mỳ nóng hổi, ép cô ăn bằng được.
Vừa ăn, Hân Di vừa ấm ức kể đầu đuôi câu chuyện của mình. 3 cô gái đều cảm thấy vô cùng tức giận và bất mãn. Không ngờ nam thần số 1 lại là người vô tâm như vậy. Nhưng rồi chỉ được một lúc, họ lại tự tìm lý do bào chữa cho anh:
“Hân Di, tại cậu chạy trốn nhanh quá anh ấy chưa kịp nói thì sao?”
“Ừ đúng như vậy rồi, đàn anh Lâm Phong sao có thể là người như vậy được.”
“Tớ trách nhầm anh ấy rồi sao? Thật đáng xấu hổ mà!”
“Này, lần sau cậu nhớ đi đứng cho cẩn thận vào, vô duyên vô cớ lại đâm vào người ta. Là tớ, tớ đã cho cậu một trận rồi!”
“Cậu mà gặp anh ấy nhớ xin lỗi cho đàng hoàng cẩn thận vào đấy!”
“Hôm nay sao anh ấy lại không đến văn phòng nhỉ? Hay là anh ấy không được khoẻ. Hân Di, hôm qua cậu có làm anh ấy chấn thương ở đâu không đấy? Tớ phải trừng trị cậu mới được!”
“Đúng rồi, là tại cậu đó …!”
“Hahaa …”
Tiếng cười nói vang khắp căn phòng. Dường như 3 cô đã quên mất chuyện buồn xuất phát từ đàn anh nam thần rồi, không những không còn so đo với anh mà còn liên tục đổ tội cho cô bé ngốc nghếch chờ anh suốt cả một ngày hôm nay … Đáng lắm …
Sáng hôm sau, Hân Di cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân thì đau nhức.
“Hắt xì …!”
“Hân Di, đã là lần thứ 18 cậu hắt hơi rồi đấy. Chắc chắn là cậu bị cảm rồi. Hay là hôm nay xin nghỉ đi. Tớ thấy không ổn đâu!” - Khả Phi vừa đi giày vừa lo lắng nói.
“Không được. Chiều nay tớ còn phải đến trả bài cho thầy nếu không chắc trượt môn này quá. Hôm trước đã bị chỉ đích danh rồi. Lát tớ sẽ uống thuốc, chắc không sao đâu!” - Hân Di thở dài nói. Buổi học hôm nay mà cô không đến là chết chắc với thầy Côn Nham. “Sáng thì đến tập với đội nghệ thuật nữa. Chỉ còn hơn 1 tuần nữa thôi là biểu diễn rồi. À, trưa nay học xong tớ sẽ qua đó ăn với mọi người trong đội. 2 cậu cứ đi ăn với nhau đi nhé!”
“Ừ. Có gì thì nhớ phải gọi cho bọn tớ luôn nhé!” - Tiêu Mẫn lúc này mới lên tiếng.
“Ok tớ biết rồi!”
“Nhanh đi thôi, muộn rồi 2 cô nương!”
…
Hàng Lâm Phong hôm nay ghé văn phòng. Vừa bước vào, giáo sư đã gọi:
“Phong, hôm qua bạn gái cậu mang tài liệu cho đây này, qua lấy đi! Hahaa …”
“Dạ … Thầy đùa kiểu gì vậy. Em đã làm gì có bạn gái … mà tài liệu là sao ạ?”
“Tối muộn hôm qua, tầm khoảng 10 giờ, bạn gái cậu đội mưa mang đến đây một tập tài liệu, nhờ tôi đưa cho cậu … Chính là phần tài liệu cậu có in cho tôi rồi đó. Mà lạ thật, sao lại để cô ấy đến đây 1 mình muộn thế. Tôi biết cậu nổi tiếng trong trường nhưng người ta cũng là con gái vàng con gái bạc của bố mẹ người ta, cậu đừng có mà bắt nạt đấy nhé. Hahaa … cô bé đó trông cũng dễ thương, hoạt bát đấy chứ … Coi như cậu cũng có mắt nhìn.” - giáo sư vừa nói, vừa vỗ vai trêu đùa Hàng Lâm Phong.
Anh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì:
“Giáo sư, em thật sự không hiểu thầy đang nói chuyện gì. Thầy đừng … “ - anh vừa lật phần tài liệu ra xem thì …
Trong đầu Lâm Phong lúc này mới sực nhớ ra câu chuyện va chạm với một nữ sinh viên hôm trước, khiến cho tài liệu của anh bị ướt hết cả.
Mọi chuyện lần lượt được tái hiện lại như một cuốn phim quay chậm. Anh lập tức hiểu ra vấn đề.
Vậy tức là cô gái ấy đã gõ lại hết chỗ tài liệu đó hay sao. Nếu thế thì chắc phải mất cả đêm mất. Không phải chứ.
Cũng có nghĩa là cô ấy đã chờ anh suốt cả một ngày hôm qua … đến tối muộn … lại còn mưa …
Lâm Phong bỗng thấy hơi hơi áy náy. Mà cô bé này cũng thật ngốc. Tự nhiên nói 1 tràng rồi chạy mất, anh đang định nói không cần đâu vì anh có file sẵn rồi chỉ cần in ra thôi. Không ngờ cô ấy làm thật …
“À đúng rồi, cô bé ấy nói tên là Hân Di … cậu nhớ mà bù đắp cho con nhà người ta đàng hoàng. Bọn trẻ các cậu giờ thay người yêu như thay áo, lứa già chúng tôi thực chất vẫn không thích chuyện đó …”
“Vâng em biết rồi giáo sư Trương. Nhưng em khẳng định lại với thầy cô gái đó không phải bạn gái em ạ. Bao giờ có, chắc chắn em sẽ giới thiệu với thầy … hahaa …”
“Rồi được rồi, cậu không phải thanh minh nữa. Tôi sẽ không nói lại với bố mẹ cậu đâu mà lo … Hahaa người như cậu kiếm đâu không được bạn gái chứ … À, bây giờ cậu qua phòng y tế lấy giúp tôi chút bông gòn và thuốc sát trùng với. Ở chỗ chúng ta hết rồi. Tôi đang cần để sát khuẩn vết thương cho con mèo nhỏ bên ngoài, chân nó hình như bị đau, thấy rơm rơm máu …”
“Vâng giáo sư, thầy đợi em một chút …”
Hàng Lâm Phong nói rồi đi thẳng sang phòng y tế trường. Anh sở hữu một dáng người khoẻ khoắn cùng đôi chân siêu dài nên thoắt một cái đã đến nơi.
Đúng lúc đó, có khoảng 4, 5 sinh viên hốt hoảng chạy tới, cõng theo một cô gái trên vai, người đỡ, người dìu, người hô hoán tránh đường.
“Hân Di, Hân Di … cậu có sao không ??? Tránh đường tránh đường! …”
Hân Di? Chính là cái tên này, không lẽ lại trùng hợp đến vậy sao?
Cô gái được đưa vào phòng, cô nhân viên y tế nói gì đó rồi mấy người họ lần lượt đi ra, vừa đi vừa xì xèo nói chuyện:
“Hân Di cậu ấy bị cảm. Nói là hôm qua bị mắc mưa nên vừa nãy mới ngất xỉu như vậy!”
“Hôm qua khuya mới mưa mà, cậu ấy ra ngoài làm gì mà bị mắc mưa nhỉ?”
“Không biết nữa. Sáng nay chắc Hân Di chưa kịp ăn gì, tớ bảo nghỉ đi nhưng cậu ấy cứ lo làm chậm tiến độ phiền mọi người ấy!”
“Ngốc quá đi! Chúng ta để lại cậu ấy ở đây một mình liệu có ổn không?”
“Y tá Ôn bảo cô ấy sẽ ở đây theo dõi mà, chắc không sao đâu!”
“Ừ, để lát nữa tập xong kêu mọi người đến coi cậu ấy xem sao. Chúng ta nhanh về phòng tập thôi …”
Đúng là cô gái đó thật rồi … Chuyện đến nước này, Hàng Lâm Phong cảm thấy mình cũng có chút liên quan.
Dù vô tình nhưng cô ấy bị cảm cũng có lỗi của anh. Bảo sao anh thấy mặt cô ấy trông quen quen, không nhớ đã gặp ở đâu. Thì ra là hôm đó có nói chuyện vài câu.
Rồi Lâm Phong gõ cửa:
“Mời vào!”
“Chào cô Ôn, là em!”
“Lâm Phong hả, em thấy không khoẻ sao?” - cô Ôn ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhẹ nhàng hỏi.
“Dạ không, là thầy Trương kêu em đến đây, xin cô chút bông gòn và thuốc sát trùng ạ. Bên kia hết rồi. Thật phiền cô quá ạ …”
“Ồ không sao, lần sau em chỉ cần gọi điện thôi cô sẽ bảo Tiểu Chu mang sang. Bây giờ em ngồi đây nhé, đợi cô một chút cô vào kho lấy luôn các loại thuốc cần dùng cơ bản cho thầy Trương. À … bạn học này bị cảm cúm, vừa ngất xỉu nên được đưa vào đây. Cô đã cho bạn ấy ăn chút bánh và uống thuốc cảm cúm rồi. Chắc ngủ chút cho đỡ mệt. Em không vội thì ở đây để ý bạn ấy giúp cô một lúc nhé. Cô sẽ quay lại ngay.” - nói xong, cô Ôn đi thẳng vào kho.
Thì ra đây là cô gái hôm đó. Cô ấy đang ngủ, gương mặt tròn bầu bĩnh sáng ngời, làm người nhìn cảm thấy khá là dễ chịu. Hai hàng mi dài, cong vút khẽ lim dim. Bởi vì cảm cúm nên chiếc mũi có phần ửng đỏ. Trong lòng anh chợt hiện lên một chút không đành lòng.
Đúng lúc đó, cô bỗng nhiên ho sặc sụa, đôi mắt cô từ từ mở ra …
Ai đây thế này? … Là Hàng Lâm Phong … Mình có đang nằm mơ không vậy? Hân Di liền đập đập tay lên chán, mắt mở to hết cỡ, hết dụi mắt bên trái lại dụi mắt bên phải.
Anh cũng phải giật mình trước hành động kỳ lạ của cô. Cô ấy đang bị mộng du à ???
“Anh … anh … là Hàng Lâm Phong hả?”
Tự nhiên anh nhớ lại cái thái độ này quen quen, giống y chang thái độ của cô hôm nọ khi va phải anh. Mặt hốt hoảng như gặp phải ma. Bất giác anh bật cười:
“Phải … là tôi. Cô thấy trong người đỡ mệt hơn chưa?”
“Là anh thật sao? Trời đất ơi … chuyện gì thế này … “ - rồi bất giác Hân Di oà khóc lớn như một đứa trẻ.
Hàng Lâm Phong hết hồn hết vía, cô ấy bị làm sao vậy? Đang yên đang lành tự nhiên lại khóc. Anh đã làm gì đâu cơ chứ?
“Cô bị sao vậy? Cô bình tĩnh, bình tĩnh …”
“Anh … tại sao anh lại không đến chỗ hẹn … huhuu … anh Lâm Phong, em đã chờ anh mãi …” - Hân Di vẫn tiếp tục gào lên.
“À … chuyện đó tôi cũng vừa mới biết. Cô đừng khóc nữa. Tôi xin lỗi. Cô bình tĩnh lại đi không nhỡ có ai thấy lại hiểu lầm …”
“Aaaa … không phải lỗi của anh, tại em dở hơi … huhuu … không phải lỗi của anh … nhưng mà …”
“Cô đừng khóc nữa mà …”
“Từ bé đến giờ em chưa bị ai cho leo cây bao giờ, thật là thê thảm. Anh tưởng mình đẹp trai thì muốn làm gì thì làm sao? Là anh ức hiếp em … huhuu Hàng Lâm Phong … không phải lỗi của anh … nhưng mà anh … đáng ghét …”
“Rồi rồi, từ bé đến giờ tôi chưa phải xin lỗi ai đâu. Cô cũng là người đầu tiên đấy. Như thế đã được chưa? Nín đi! Cô Ôn sắp về rồi!” - Lâm Phong cười khổ.
Trời ơi đây thật sự là việc vô cùng mất mặt đối với anh. Xin lỗi một cô nhóc ư, nếu Trần Hi và Đông Tề biết chắc sẽ cười điên lên mất. Anh cũng không hiểu sao vừa nãy mình lại nói câu đó để dỗ dành cô nữa, một người không quen không biết, vừa vô lý vừa ồn ào. Người cao cao tại thượng như anh sao lại hồ đồ vậy chứ. Phải nhanh chóng chấm dứt chuyện này thôi.
“Ai bảo anh bắt em chờ lâu như vậy chứ, vừa đói vừa mệt, trời lại còn mưa to nữa! …”
“Tôi đã nhận được tài liệu cô gõ rồi. Cũng nhận thấy trong chuyện này có chút liên quan đến tôi. Giờ cô muốn thế nào?” - Lâm Phong bèn đàm phán: “Nhanh lên tôi không có nhiều thời gian đâu!”
“Anh đang cho em chọn 1 yêu cầu với anh đúng không?” - Hân Di bắt đầu ngừng khóc, mặt cô chuyển sang ửng đỏ.
“Phải, 1 yêu cầu bất kỳ, tất nhiên không quá đáng, trong khả năng giải quyết của tôi thôi. Cô nói đi!”
“Anh sẽ không từ chối chứ?”
“Nhanh … 3 … 2 …”
“Em nói … em muốn kết bạn zalo với anh … có được không?
Hàng Lâm Phong nhíu mày, đắn đo.
“Yêu cầu này có gì quá đáng đâu cơ chứ, nam nhi đại trượng phu không nói hai lời … em còn đang bị …” - Hân Di bắt đầu tinh nghịch dùng mánh khoé.
“Được. Tôi đồng ý. Chốt nhé!”
“Vâng vâng … để em lấy điện thoại ngay …”
“Số điện thoại tôi là 09xxxxxxxx! Vậy chúng ta hết nợ nần nhé!”
“Cảm ơn anh … hahaa …”
Đúng lúc đó cô Ôn quay lại.
“Em dậy rồi à, thấy trong người đỡ hơn chưa? … Lâm Phong, thuốc em cần đây, mang về cho thầy Trương giúp cô nhé!”
“Dạ vâng ạ!” - cả Lâm Phong và Hân Di cùng đồng thanh đáp. Dù mỗi người đều là tự trả lời câu hỏi của cô Ôn đối với mình nhưng bất ngờ tạo nên một tình huống vô cùng buồn cười. 2 người chỉ biết nhìn nhau ái ngại.
“2 đứa đúng là tâm đầu ý hợp! Hahaa …” - cô Ôn cười nói.
“Cô đừng trêu em, bọn em không quen biết nhau. Em xin phép về đây ạ, tạm biệt cô!” - Lâm Phong khó xử bước ra khỏi phòng.
Chỉ mấy giây sau, điện thoại anh kêu “ting” một tiếng. Lời mời kết bạn: “Chào anh, em là Hân Di!”
Updated 27 Episodes
Comments
uwu.__.uwu
Tôi yêu truyện này lắm rồi, bạn cùng đọc đi nào 👍👍👍
2025-06-29
1