Còn Cần Em Nữa Không?
9 giờ sáng, một ngày hè chói chang, mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ tạo thành những chấm tròn li ti nhỏ xinh in trên tường.
Hân Di cảm thấy có chút ngứa ngáy. Cô khẽ nheo mày, đưa tay lên gãi đầu gãi tóc rồi từ từ mở mắt.
Đầu vẫn hơi đau nhức. Chợt những hình ảnh tối qua cứ lần lượt hiện ra như cuốn phim quay chậm … Ánh mắt lạnh lùng đó … Nụ cười như có như không … Giọng nói trầm lặng đến đáng sợ … Từng câu từng chữ … “Cô ta không xứng!” … Có cái gì đó hình như vừa nhói ở trong tim. Vỡ vụn. Cảm giác này gọi là đau đúng không?
…
Hân Di lắc lắc cái đầu, không muốn nhớ lại nữa. Mọi thứ nên để nó trôi qua đi thôi, một ngày nào đó, thời gian sẽ chữa lành tất cả …
Đúng lúc chuông điện thoại reo lên … hiện tên “Chị Phương Hằng” - Giám đốc trung tâm âm nhạc nơi cô đang làm việc …
“Alo!”
“Alo Hân Di, là chị! Em dậy chưa đó?”
“Vâng. Em vừa dậy!”
“Thấy trong người sao rồi?”
“Em hơi đau đầu chút, nhưng vẫn ổn. Hôm qua là chị đưa em về nhà phải không? Cảm ơn chị, thật ngại quá!”
“Ừ, em không sao là tốt rồi. Hôm qua chị thấy em uống có vẻ nhiều đấy. Em có chuyện gì à?” - Giọng chị Phương Hằng quan tâm xen lẫn nghi hoặc.
Hân Di lúng túng trả lời: “Không chị ơi, em vui quá đó mà. Lần đầu tiên gặp nhiều ngôi sao đến thế, với lại … rượu ngon đắt tiền, không uống thì uổng phí. Hahaa …”
Chị Phương Hằng cũng bật cười: “Ừ đúng thật. Hahaa Hân Di, em đúng là em gái của chị. Phải biết tận dụng cơ hội … À còn nữa, hôm qua không phải mỗi chị đưa em về. Là Quân Thiều, cậu ấy lo lắng 2 chị em mình về không an toàn nên lái xe đưa chúng ta về, qua nhà em trước rồi chồng chị qua đó đón chị. Trên đường chị có hỏi, Quân Thiều nói là cũng có việc cần về sớm nên không uống rượu, vừa hay tiện đường về qua nhà em, cho chúng ta quá giang!”
“À ra vậy, mất mặt quá đi …”
“Hahaa không sao đâu! Cậu ta thể hiện thích em ra mặt kìa, em còn chần chừ gì nữa. Đẹp trai, tính tình ấm áp, ga lăng, làm chủ chuỗi nhà hàng cao cấp. Mà lại còn quen biết rộng như vậy. Trời ơi, cực phẩm đó. Em hốt liền cho chị.” - Chị Phương Hằng tích cực đẩy thuyền.
“Thôi em xin chị, hàng tốt vậy không tới lượt em đâu. Người ta là thanh mai trúc mã với em gái tổng giám đốc Hàng Thị đó. Khéo sớm cũng đã có gì gì đó rồi, em có nằm mơ cũng không dám trèo cao đâu. Trước mặt anh ấy chị đừng có trêu em như mấy lần trước đấy. Da mặt em mỏng thật sự không chịu nổi.”
“Ủa, nhưng kiểu thái độ đó không có ý với em thì là gì? Hôm vừa rồi mời cả trung tâm chúng ta ăn tiệc, nói là cảm ơn em đã giúp nhà hàng cậu ấy rất nhiều trong sự kiện hôm kỷ niệm 5 năm thành lập. Trời ơi, có nhất thiết phải phô trương vậy không. Khách hàng nào cũng như vậy chắc chúng ta sớm phát tài rồi. Rồi đến việc cho cháu gái đến học đàn cô giáo Triệu của chúng ta nữa, có người cậu nào nhiệt tình đón đưa cháu gái mình như vậy không? Người ta bận trăm công nghìn việc, Triệu Hân Di à, chị không nhìn lầm đâu.” - Chị Phương Hằng càng thêm chắc chắn.
“Xã giao thôi mà. Người càng thành công thì cách hành xử càng khéo léo. Chị yên tâm, em không ế được đâu mà chị đã lo tìm chồng cho em vội vàng thế. Em mới có 25 tuổi thôi.” - Hân Di đánh trống lảng.
“Xã giao gì mà lộ liệu thế. Làm thế cũng hơi quá rồi … “
Không đợi chị Phương Hằng nói tiếp, Hân Di vội ngắt lời trốn tránh:” Thôi được rồi, chị cứ tiếp tục quan sát người ta tiếp đi. Em phải dậy đây. Sáng nay em có hẹn với bạn. Em phải dậy chuẩn bị bây giờ. Mai gặp lại chị ở trung tâm nhé. Dù sao cũng cảm ơn chị yêu … Hahaa …”
Chị Phương Hằng tủm tỉm:” Rồi tôi biết rồi cô nương, không làm phiền em nữa. Em dậy đi. Mai gặp … Tạm biệt …!”
“Vâng, tạm biệt chị! …”
Mãi mới dừng lại được chủ đề xấu hổ này với chị Phương Hằng, Hân Di thở dài. Cô làm sao lại không muốn yêu đương, rồi tìm một người đàn ông tốt để dựa vào cơ chứ.
Nhưng ngày hôm qua, khi gặp lại người đó, ký ức quay trở về, cô thật sự không còn tâm trí đâu để nghĩ đến người đàn ông khác.
Cô còn yêu anh. Chết tiệt! Thực sự vẫn còn nhớ anh. Nhưng ngay cả một lời giải thích anh cũng không cho cô cơ hội. Quá tàn nhẫn!
…
Đã 5 năm rồi, anh vẫn còn giận dữ như vậy. Có lẽ anh và cô không bao giờ có thể quay lại như lúc trước được nữa. Anh ấy đã mất niềm tin ở cô rồi. Còn cô thì không cách nào biện minh cho sự vô tâm của mình hồi đó được. Là cô sai, là cô đã xem nhẹ cảm xúc của anh. Cái giá phải trả là … đánh mất anh …
Nhắc đến Quân Thiều, anh từng là khách hàng của trung tâm cô. 2 tháng trước, chuỗi nhà hàng của anh ấy có liên hệ với trung tâm cô để tổ chức sự kiện kỷ niệm 5 năm thành lập.
Hân Di phụ trách chơi đàn cho toàn bộ buổi lễ. Đúng ra chỉ có mấy tiết mục đã lên kế hoạch với trung tâm thôi nhưng vì hôm đó nghệ sĩ biểu diễn bị tắc đường đến muộn. Nên Hân Di đã lên sân khấu chơi đàn thêm hơn 1 tiếng đồng hồ để hỗ trợ, không làm gián đoạn chương trình.
Lễ kỷ niệm thành công hơn nhiều so với dự kiến. Đoạn video cô thiếu nữ xinh đẹp thướt tha, uyển chuyển trong chiếc váy dạ hội trắng chơi đàn suốt bữa tiệc được mọi người chia sẻ rầm rộ với tốc độ chóng mặt. Ánh mắt ướt át, lúc bi thương, lúc lại đầy sự ngọt ngào. Thân hình bé nhỏ, mỏng manh như pha lê khiến người ta có cảm giác sẽ làm cô tan biến, không nỡ chạm vào …
Mỗi khúc nhạc du dương cất lên chứa đựng vô vàn cảm xúc. Không ai là không khỏi ấn tượng.
Cả nhà hàng của Quân Thiều lẫn trung tâm âm nhạc của chị Phương Hằng càng thêm phần nổi tiếng. Đúng là song hỷ.
…
Cô cúp điện thoại. Kéo thân thể mệt mỏi đứng dậy, Hân Di quyết định quay trở lại quỹ đạo thường ngày của mình, chăm chỉ đi làm, kiếm tiền, và đặc biệt, quên đi quá khứ đó.
…
Hôm nay là chủ nhật, có lẽ vì vậy mà đường phố trở nên đông hơn. Ở trong nhà đã nghe thấy đủ thứ tiếng người, từ trẻ con đến người lớn, cười nói xôn xao bên ngoài …
Hân Di định sẽ đi bộ đi dạo để hít thở bầu không khí trong lành. Nhưng vừa cầm túi xách lên thì lại thấy có tiếng chuông điện thoại, màn hình hiện tên “Quân Thiều”.
Đắn đo mấy giây rồi cô mở máy: “Alo!”
“Alo, chào cô Hân Di. Tôi là Quân Thiều!”
“Xin chào anh. Tôi biết, tôi có lưu số điện thoại của anh mà. Anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Không có gì quan trọng. Hôm nay là sinh nhật cháu gái tôi - Linh Nhi, tôi không biết mua quà gì cho con bé. Liệu có thể phiền cô giúp tôi đi chọn quà không? Linh Nhi có vẻ rất thích cô.”
“À ra vậy. Hôm nay tôi rảnh. Chúng ta có thể đi lúc nào nhỉ?” - Hân Di hơi bất ngờ đáp, thật là một việc khó từ chối.
Cô cũng rất thích Linh Nhi - cô bé vô cùng đáng yêu, là học trò mới trong lớp piano của cô.
Sau buổi lễ kỷ niệm nhà hàng thì Quân Thiều cùng với mẹ con bé đến xin cho Linh Nhi theo học. Và dĩ nhiên, cô sao có thể từ chối được. Chị Phương Hằng thì lại càng không.
Từ đó, một tuần có 3 buổi học tại trung tâm thì 2 buổi là Quân Thiều đến đón cháu. Tần suất gặp mẹ con bé của cô gần như không có. Ai mà chẳng đoán ra tâm ý của cậu chủ nhà hàng đối với cô giáo Triệu …
Nhưng cô cố tình tỏ ra không có gì, bảo mọi người đừng gán ghép quá … Bởi vì, trong lòng cô, vẫn đang chờ đợi …
Quân Thiều thấy cô đồng ý thì không khỏi vui mừng: “Vậy tôi đến đón cô nhé!”
“Không cần đâu, anh cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tự đến đó!”
“Tôi đang ở dưới nhà cô rồi …”
“Hả … Vậy, anh chờ chút, tôi sẽ xuống ngay!” - Lần này thì Hân Di bất ngờ vô cùng.
Không phải chứ, có ngốc mới không đoán ra anh ta có ý với cô. Hân Di khẽ kéo rèm, thấy chiếc Audi trắng sáng đỗ ngay dưới nhà mình, lòng đầy rối bời.
Tại hôm qua cô say rượu phiền anh đưa về nên Quân Thiều mới biết nhà cô. Trời ơi, xấu hổ quá đi. Cô chỉ định dành chút thời gian cùng anh mua quà cho Linh Nhi rồi tiện thể cảm ơn anh thôi. Anh lại đến đợi sẵn như đã chuẩn bị trước thế này làm cô lo lắng vô cùng, không kịp trở tay.
Nhỡ tý nữa anh ta nói gì khó xử thì sao. Trời ơi trời. Thật là muốn ở nhà luôn quá. Mà cô lỡ nhận lời rồi, đi không được, từ chối cũng chẳng xong. Hân Di thở dài 1 tiếng rồi quyết định vẫn xuống nhà.
“Chắc mình nghĩ quá rồi, cứ tuỳ cơ ứng biến thôi”. - cô lầm bầm trong miệng.
…
Hôm nay, Hân Di mặc một chiếc váy liền thể thao màu vàng, phần trên dáng ôm, phần dưới xếp ly xoè tạo cảm giác thể thao khoẻ khoắn, càng làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô.
Nhưng không ngờ, Quân Thiều cũng mặc một chiếc áo polo màu vàng kết hợp với quần trắng. Trời ơi ai không biết tưởng họ đang mặc đồ đôi.
Lúc này nụ cười Hân Di cứng nhắc, thật muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Quân Thiều vẫy tay mở cửa xe cho cô, rạng rỡ trêu đùa: “Cô Triệu, chúng ta đúng là kết hợp ăn ý quá!”
“Ồ thật là trùng hợp!” - Hân Di cười cho qua, trong lòng thầm nghĩ “ăn ý cái đầu anh” …
Lên xe được mấy phút, Hân Di mở lời trước.
“Hôm qua nghe chị Phương Hằng nói, là anh lái xe đưa chúng tôi về. Thật phiền quá. Cảm ơn anh rất nhiều!”
“Không có gì, cô đừng ngại. Tôi không thấy phiền, mà ngược lại … tôi thấy rất may mắn … “
“Hả ?”
“… may mắn vì được làm tài xế cho 2 người đẹp. Hahaa. Cô giáo Triệu đừng khách sáo!” - Anh bật cười.
“À dạ vâng …”
“Cô giáo Triệu này, tôi có thể xưng hô với cô là anh em cho thoải mái được không?”
“Dạ, chuyện đó … “ - Hân Di bắt đầu thấy bối rối, chuyện gì vậy trời.
“Hôm qua, cô nói cô 25 tuổi … còn tôi, đã 27 tuổi rồi.” - Quân Thiều nói với giọng nửa hài hước nửa nghiêm túc. Anh khẽ quay sang nhìn cô, một ánh mắt trầm ấm, chờ đợi …
“Là tôi nói sao? Tôi còn nói gì nữa vậy?” - Hân Di cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung. Không biết hôm qua mình có nói khùng nói điên gì không. Mất mặt thật mà. Đúng là phát điên mất thôi.
“Cô sợ mình sẽ tiết lộ bí mật gì sao?” - Quân Thiều bật cười.
“Anh mau nói đi mà! Anh nói đi, nếu không tôi … tôi … “
“Nếu không cô sẽ làm gì?”
“Tôi … tôi … Quân Thiều, anh mau nói đi … đừng đùa tôi nữa …”
“Được tôi nói, nhưng cô phải hứa sẽ đổi cách xưng hô thành anh em với tôi nhé …”
“Anh … anh …”
“Được không nào? Chuyện này đơn giản mà, cô đâu có mất gì đâu.”
“Nhưng mà … chúng ta có vẻ chưa thân thiết đến mức đó …”
“Vậy thì từ giờ chúng ta sẽ thân thiết dần dần … Hôm qua tôi nghe được cô nói là … “
“Tôi … tôi … đồng ý. Vậy được chưa? Anh mau nói đi, tối qua tôi đã nói những gì?”
“Hân Di, gọi anh Quân Thiều …” - anh vẫn cố tình trêu trọc cô.
Hân Di trừng mắt, sắp phát điên: “Anh … Anh Quân Thiều, anh nói đi!”
Quân Thiều khựng lại một nhịp:
“Tối qua, Hân Di, em chỉ luôn miệng nói trong xe là: chị Phương Hằng, hôm nay là ngày vui nhất trong 25 năm cuộc đời của em …”
Hân Di khẽ thở phào, may quá, may mà cô không buột miệng nói năng gì linh tinh.
“Thật không đó?” - cô quay sang nhìn anh, bán tín bán nghi.
“Là thật. Tin anh …” - vẻ mặt anh vô cùng chân thành.
Cô bỗng lúng túng, “Không có thì tốt rồi. Doạ em sợ muốn chết!”
Quân Thiều nói: “Hân Di, lát đi mua quà sinh nhật xong anh mời em ăn cơm nhé!”
“Hả … anh nói cái gì?”
“Hân Di … Anh phát hiện ra … em … thú vị hơn anh tưởng … “ Rồi anh bật cười lớn, toát lên vẻ hào sảng vừa đẹp trai vừa lịch lãm.
Hân Di cũng bật cười: “Thôi được rồi, may cho anh là em cũng đang đói bụng. Đại thiếu gia có lòng mời như vậy, em không ăn thì thấy uổng phí tài nguyên quá.”
“Em muốn ăn gì?”
“Chúng ta mua quà xong rồi thử vận may ghé vào nhà hàng nào gần nhất nhé!” - cô nói đại, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc ngày hôm nay.
“Được. Làm theo lời em đi. Hân Di, em thấy thoải mái hơn chưa?” - Quân Thiều cười nhìn cô, ánh mắt anh có chút hồi hộp.
“Em … em thấy thoải mái … bình thường …” - cô thầm lẩm bẩm trong lòng “trời ơi mình đang nói cái quái gì vậy, anh ta hỏi thế là có ý gì?”
“Cảm ơn em …”
Hân Di liếc nhìn anh, cười trừ cho qua chuyện.
…
2 người đi một hồi, cuối cùng cũng mua xong. Hân Di chọn giúp Quân Thiều một con búp bê rất đáng yêu để tặng cho cháu gái, còn cô cũng chọn một chiếc váy hồng hình nơ bướm làm quà.
Cùng bước vào nhà hàng đối diện, Hân Di vừa cầm món quà trên tay vừa cười nói:
“Tối nay anh giúp em tặng món quà này cho con bé nhé!”
“Con bé sẽ thích nhận trực tiếp từ em hơn đấy!” - Quân Thiều vẫn cố gắng thuyết phục mời cô đến dự bữa tiệc sinh nhật.
Hân Di từ chối: “Tối nay em có việc thật mà! Anh đừng làm khó em …”
Bỗng cô ngước mặt lên, bắt gặp một dáng người quen thuộc, còn ánh mắt thì … xa lạ … Hàng Lâm Phong … Anh đang ngồi ăn với một người bạn mà cô cũng quen mặt. Là Trần Hi - bạn thân của Lâm Phong.
Có vẻ như Trần Hi là người đã nhận ra cô trước, rồi chính anh ta đã chỉ cho Hàng Lâm Phong.
Chuyện gì thế này? Cô tắt ngấm nụ cười. 4 mắt va phải nhau. Trong giây lát, anh quay mặt đi luôn, bỏ lại cô ngây ngốc đứng nhìn. Cho đến khi Quân Thiều giật giật, kéo tay gọi cô mới choàng tỉnh: “Hân Di, em làm sao thế, em không khoẻ chỗ nào à?”
“Không, em không sao …”
Cả bữa ăn, Hân Di liên tục mất tập trung. Cô thầm lẩm bẩm sao lại có sự trùng hợp thế này được. Ăn uống không còn thấy ngon miệng nữa. Tại sao cô cứ có cảm giác là một ánh mắt nóng rực nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Thật muốn quay lại để kiểm tra. Nhưng thật sự, cô không dám. Có chết cô cũng không dám quay đầu lại.
Bữa ăn diễn ra nhanh chóng. Quân Thiều cảm thấy cô có vẻ không khoẻ trong người, nhất quyết đưa cô về trong khi cô liên tục từ chối.
Vừa đặt lưng xuống chiếc giường mềm mại, chưa kịp sắp xếp mớ hỗn đỗn trong tâm trí thì bên ngoài có tiếng bấm chuông. Hân Di uể oải đi ra mở cửa.
Không ngờ, người bên ngoài là … Hàng Lâm Phong … chuyện gì đang diễn ra thế này …
Updated 27 Episodes
Comments