Chương 2: Lý Gia dị biến (1)

Lý Gia nằm ở đầu Tiết xuân thôn phía nam , trong khi nhà Đường Tam chếch lên phía Đông bắc của thôn . Chẳng trách quãng đường di chuyển khó khăn mà Lý Tư cũng cảm thấy mệt mỏi . Hai già một trẻ đang đứng trước cửa gỗ lớn gấp đôi gia môn nhà Đường Tam , chạm trổ long phụng hết sức tinh vi , rất có khí thế . Bậc lão bối nói không sai : “Nhà giàu hay không nhìn cổng là biết” Mộc Tà nghĩ bụng.

Lý gia là địa chủ , nhà giàu có trong Tiết Xuân thôn, có thể coi là một nhà độc đại. Xung quanh cũng có đến hơn chục mẫu đất , gia nô trong nhà cũng hơn hai bàn tay , đây cũng là thành quả mà lão Lý cả đời gây dựng.

Theo tay mời của Lý Tư , hai cha con chậm rãi bước vào trong. Đây cũng là lần đầu tiên mà Mộc Tà đường đường chính chính vào mà thông qua cửa chính . Thực ra , hắn cũng xa lạ gì Lý Gia , bởi vì hắn có bạn chơi cùng ở tại .

Sau một cây cột trụ , bước ra một thiếu niên mập mạp , trạc tuổi Mộc Tà , vẻ mặt u sầu nhưng cũng gượng cười chào hỏi :

“ Đường thúc , Mộc Tà ngươi khỏe.”

Đây là Lý Nhất con của Lý Tư bá bá,cũng là lão hữu của Mộc Tà ,hai người chơi với nhau từ bé . Điều đó cũng lý giải vì sao Lý Tư cũng không xa lạ gì với cha con Đường Tam , tương tự như Mộc Tà cũng không lạ lẫm gì Lý Gia vì suốt ngày hắn cùng Lý mập mạp leo tường đi chơi.

Chỉ là đoạn thời gian này , khi Lý lão gia lâm bệnh , hai người cũng không gặp nhau nhiều.

Mộc Tà hiểu rõ , thở dài vỗ vai mập mạp rồi cùng theo Lý Tư đi đến gian phòng lớn nhất nằm giữa Lý gia . Lý Nhất cũng lẽo đẽo theo sau ba người .

Gian phòng rộng rãi , thoáng đạt nhưng có khá đông người vây quanh một chiếc giường lớn . Hầu như là người Lý gia . Có hai ba người trông già nua , tóc tai bạc trắng , là các thầy thuốc Dương Trấn lặn lội đến thôn xem bệnh đang thì thầm với nhau.

Trên giường , nằm đó là một lão nhân tuổi chừng thất tuần, khí sắc cực kém. Mộc Tà tuy không thầy thuốc nhưng nhìn quen , liếc khí sắc thì biết lão đã chết lâm sàng , ý thức mê man ,cách tử vong không còn xa.

Đây là lão gia tử của Lý Gia , cũng là phụ thân của Lý Tư , ông nội của Lý Nhất, là cây cột chống trời của Lý Gia .

Lý gia hắn có cơ ngơi như hôm nay cũng là một tay ông nội hắn gây dựng lên. Ngày bình thường , nếu Mộc Tà rủ Lý Nhất ra ngoài lăn lộn cũng không dám đụng mặt với lão gia , mà lẻn lối đi cho hạ nhân trong nhà lén lút gọi tới. Nếu là bị ông phát hiện lẻn ra ngoài chơi không chăn trâu cày , cả hai người sẽ bị đánh nhừ tử .

Theo thời gian lớn lên , Lý Nhất cũng không còn thường bị lão nhân gia đánh roi như trước kia ham chơi nữa . Chỉ là bây giờ , và sau này , mãi mãi không còn bị đánh nữa.

Đám người trong phòng lộ một lối đi tới giường bệnh để Mộc Tà tiến tới. Gặp đủ loại ánh mắt nhìn vào mình , hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh khoan thai kéo một chiếc ghế gỗ ngồi xuống cạnh giường. Trong tiếng trò chuyện chỉ chỏ , hắn bắt đầu công việc đoán bệnh của mình .

Vạch mắt xem xét lòng đen , vuốt vuốt mi tâm hửi hửi , sờ soạng đốt tay lão gia .... Mộc Tà quá đỗi thành thạo, giống như thật có thủ pháp đoán biết nào đó làm mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc.

Thực ra việc hắn đang làm đây hoàn toàn là vớ vẩn gạt người, chẳng có chút thuật nghiệp chuyên công nào cả .

Nhìn từng sợi “tuổi thọ” bốc ra khỏi thiên linh cái ông lão, Mộc Tà vừa “bắt bệnh” vừa xuất thần suy nghĩ.

Từ việc quan sát số lượng ,tốc độ của nhữn tia khí xanh này mà hắn có thể căn cứ vào đó mà suy ra ngày giờ còn lại của người bệnh. Như việc tia khí bốc lên chậm chạp, số lượng thoát ra trong một thời thần thay đổi , Mộc Tà có thể dựa vào đó mà đoán biết . Tất nhiên không hoàn toàn chính xác nhưng như vậy là đủ rồi . Từ cái chết của lão phụ thân Tam Nương , trải qua nhiều lần quan sát thử nghiệm , một thân bản lãnh của hắn cũng được cải thiện rõ rệt. Nhưng đó không phải điều hắn đang suy nghĩ.

Mùa đông năm nay thời tiết khắc nghiệt , nhưng lão Lý mới là người đầu tiên ngã bệnh .Trong suốt hai năm hắn đi xem, mùa đông lượng người chết vì phong thấp , hàn khí trong thôn ít nhất cũng dăm ba người .

Nhưng đây đã là người thứ mười hai chuẩn bị trầu diêm vương trong năm nay,quá nhiều !

Điều kì lạ là cách thức tử vong của những người này lại vô cùng quen thuộc với Mộc Tà . Người dân trong thôn có thể nhầm lẫn rằng đau ốm bệnh tật khi nguy kịch có thể giống nhau nhưng không !

Vẻ mặt đen kịt lốm đốm đen, ngón tay ngón chân run rẩy , khí sắc mê man . đây tựa như là ...

Tựa như .....

Trúng độc !

Đường Tam trong hai năm đã dẫn hắn cùng đi đặt bẫy thú nên Mộc Tà cũng không không xa lạ gì với tử trạng của những con thú khi bị rắn độc cắn. Tuy không có vết cắn trên người nhưng tình trạng lão Lý hay những người đã khuất trong năm nay ở thôn tương tự như những con thú bị cắn đó .

Hắn cũng từng hỏi cha mình về tử trạng của những cái chết trước kia của thôn , thời điểm hắn chưa đi “xem giờ” , Trương Tam cũng không quá xác định nhưng cũng khẳng định rằng cái chết của họ cũng không phải là giống nhau .

Như vậy, việc này mới chỉ diễn ra trong vài năm trở lại đây.

Quan sát tốc độ của những khí xanh , Lý Tư nôn nóng , thấy thời gian đã đủ , Mộc Tà đứng dậy thì thầm vào tai hắn .

Lý Tư run lên . Vẻ mặt hắn bi thương bao trùm nhưng nhanh chóng gượng cười phất tay cho hạ nhân dẫn tới sương phòng nghỉ ngơi, để Lý gia tận tình trả lễ.

Ngay lúc Mộc Tà thì thầm vào tai Lý Tư , trong góc phòng , một lão già thấp bé vẻ mặt âm hiểm thân hình chấn động, ánh mắt phát sáng .Tựa như lão ta nghe thấy gì đó .

Mộc Tà tâm tư nhạy cảm , hắn quay đầu nghi hoặc nhìn lại lão già đó. Ngay lập tức lão nở một nụ cười thân thiện .

Mộc Tà cảm thấy kì lạ nhưng cũng theo phụ thân ra ngoài theo hạ nhân Lý gia .

Khi người trong phòng dần vãn ra bên ngoài , trước khi rời đi, lão già thấp bé phất tay về phía giường bệnh nơi lão lý nằm . Điều kì diệu phát sinh , khí sắc lão Lý bỗng nhiên trở lên khá hơn . Nếu Mộc Tà còn tại sẽ nhận ra kinh biến , đó là số lượng sinh cơ trên người lão nhiều hơn , tốc độ bốc hơi cũng trở nên chậm chạp hơn !

Trong sương phòng , nơi hai cha con Đường Tam đang tá túc , trên giường Mộc Tà vẫn đang suy nghĩ thật lâu . Thấy nhi tử đăm chiêu ,Đường Tam nhíu mày hỏi :

“có gì không ổn sao ?”

Mộc tiểu tử gượng cười , không muốn làm cha lo lắng nên cười nói :

“ Phụ thân người đoán xem hôm nay chúng ta được ăn má heo nướng không ?” Nói rồi vẻ mặt hắn sáng lóa , nước dãi sắp tràn ra đến nơi .

Đường Tam cười lắc đầu rồi cũng không để ý hắn nữa. Lo đâu Mộc tiểu tử ngươi không khỏe suy nghĩ lung tung, ai ngờ lại xoắn xuýt thực đơn...

Thấy phụ thân không để ý tới, Mộc Tà nằm ngửa nhìn lên trần nhà , trong lòng lại bất an nặng thêm , không nhịn được xoa chiếc vòng ngọc lục bích trên cổ tay trái .

Tục lệ quái gở ....Trúc trồng bị phá .. Người chết tăng thêm ...Tử trạng giống nhau .. Ở Tiết Xuân Thôn , giống như có một tấm màn đen che lại những thứ này . Cảm giác bất an này còn nặng thêm khi Mộc Tà nhìn thấy lão gia thấp bé ban nãy.

Hắn tự nhận mình thông minh , tâm tư kím đáo nhưng giờ phút này cũng cảm thấy cấp bách , phảng phất như có thứ đáng sợ gì đó sắp đến nhưng lại không biết đó là gì . Mọi thứ có vẻ rất hợp lý nhưng lại thì như đoàn đay rối , trăm mối không giải .

Một lúc sau hạ nhân Lý Gia tới , mời hai cha con đi dùng cơm . Mộc Tà mới phấn khởi vô cùng cùng cha đi tới sảnh ăn .

Thực ra mỗi lần đi “xem bệnh” thế này thì người nhà luôn cảm tạ Mộc Tà bằng những lễ vật, chủ yếu là đồ ăn thức uống tại gia . Lần này cũng thế nhưng Lý gia giàu có nên hắn rất chờ mong . Từ đầu đông đến nay hắn chưa ăn một bữa ra hồn nào .

Sự thực đúng như vậy , gà luộc , heo quay … món ngon đủ cả khiến Mộc Tà hai mắt lung linh . Dùng bữa còn có Lý Tư tiếp hai cha con . Nhìn nhi tử ăn như gió cuốn mây bay , Trương Tam cười khổ giữ lễ quay sang chắp tay với Lý Tư :

“ Trẻ nhỏ không hiểu lễ nghĩa , mong Lý huynh trớ trách.”

Lý Tư cười cười nói không có chi rồi mời Trương Tam dùng bữa , nhưng hàng lông mày hắn u sầu hiện càng rõ hơn.

Sau bữa cơm thấy Mộc Tà đã no nê , vẻ mặt thỏa mãn ngồi trên ghế , Lý Tư chắp tay thành khẩn nói :

“Mộc hiền chất , đại sự hệ trọng , mong ngươi cùng ta nhìn lão đầu một lần nữa. Vạn nhất…”

Mộc Tà cười cười , đứng lên nói :

“Lý thúc yên tâm , chuyện nhỏ , dẫn ta đi đi” Nói đoạn rồi đi tới cửa ra trước.

Thế là hai người đứng lên trở lại phòng lão Lý bệnh nằm , còn Trương Tam trở lại sương phòng trước.

….

Nhìn lão đầu , Mộc Tà trong lòng dấy lên sợ hãi . Lý lão đầu …

Sinh mệnh vậy mà thêm nửa ngày !

Nhìn từng sợi tuổi thọ tại thiên linh cái , Mộc Tà quan sát ,tính toán lần nữa . Vậy mà đúng thêm nửa ngày .

Điều này trước đây chưa từng xảy ra , cùng lắm hắn chỉ đoán sai lệch đi một hai canh giờ là cùng,chưa bao giờ lệch nhiều như lần này. Giống như là Lý lão đầu đang khỏe lại vậy.

Nhưng trạng thái của lão đã là chết lâm sàng, cách tử vong không còn xa . Kì cục .Quá kì cục . Tựa như có người bơm sinh khí vậy .

Mộc Tà quay sang nói với Lý Tư . cũng may , hạ nhân trong nhà vẫn chưa đi lấy trúc . Lý Tư vội vàng đi ra ngoài để xắp xếp.

Mộc Tà cũng cáo từ , trở về sương phòng . Vừa đi hắn vừa suy nghĩ chuyện ban nãy cho đến khi hắn bị giọng nói âm trầm trước mắt cản lại :

“ Tiểu hữu , có thể hỏi chuyện một chút không ?”

Mộc Tà ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh thấp bé , đúng là lão già có vẻ mặt âm hiểm trong phòng Lý lão đầu .

Hắn cố gắng áp chế sợ hãi trong lòng , mà chính hắn cũng không biết từ đâu , run giọng nói :

“ Lão gia , tất nhiên là có thể.. Nhưng ta.. Nhưng ta là hài tử cũng không biết nhiều . Chi bằng ngài hỏi Lý thúc thúc đi , đây là Lý gia , thuận tiện hơn nhiều đó”

Nhìn bộ dáng ngó trước sau loạn xạ của Mộc Tà , lão già bật cười , tiếng cười chói tai mà âm trầm vô cùng , nói :

“Ngươi có thể thấy sinh cơ của ta sao ?”

Mộc Tà lòng bàn tay ướt đẫm , bộ khổ sở nói :

“Thưa lão gia , không phải ta không muốn mà thật là không thể nhìn thấu được bậc cao nhân như ngài. ”

Mộc Tà thật không thể nhìn thấy sinh cơ của người bình thường , chỉ khi họ gần đất xa trời mới có thể nhìn những sợi sinh mệnh đó . Lão già âm độc này cũng không ngoại lệ .

Lão già nhướng mày , kì quái nhìn Mộc Tà khiến hắn ướt hết sống lưng , đoạn giống như thông suốt thứ gì đó , cười cười hỏi :

“Tốt thôi , vậy già khọm trong kia sống thêm được nửa ngày , ngươi có biết không ?’

Mộc Tà giật mình , khó tin nhìn lão già.

Nhìn biểu cảm của hắn , Triệu lão đầu biết mình đoán đúng , đoạn dáng vẻ tiên phong đạo cốt nói :

“lão phu Triệu Hải . Đây chính là bản lãnh của ta ,thâu thiên hoán nhật, cướp người Diêm Vương .Lão già đó sinh mệnh kéo dài, là ta . Tiểu tử ngươi có muốn học hay không ?”

Mộc Tà cảm thấy được sủng ái mà lo sợ . Trong lòng hắn lại đang suy nghĩ lời nói của lão già này có bao nhiêu phần là thật đây.

Hắn biết tình trạng của Lý lão đầu , cũng biết không có loại thảo dược hay thuốc thang nào có thể kéo dài tính mạng cho ông , chỉ không biết một điều là Triệu lão già này làm như thế nào mà kéo thêm sinh mạng thêm trọn vẹn nửa ngày.

Cũng không biết là bản lĩnh hay là gạt người .

Nhìn bộ dạng âm độc mà nguy hiểm của Triệu Hải , Mộc Tà trong lòng càng bất an . Hắn tìm lý do thoái thác , bộ luyến tiếc nhưng lực bất tòng tâm nói :

“ Thứ lỗi cho ta thưa tiền bối , mặc dù cũng muốn học nghề để tạo phúc vạn sinh , nhưng trong nhà còn phụ thân già yếu neo đơn , bản thân ta còn non nớt chưa đủ trưởng thành , cô phụ hảo ý của tiền bối . Vãn bối cáo từ”

Đoạn nói xong , Mộc Tà lấy hết dũng khí lách người qua lão già , cố gắng bước đi thật nhanh thoát khỏi lão ta.

Khuất sau lưng , khuôn mặt Triệu Hải ngoài ý muốn , sau đó toát ra sự điên cuồng pha sự mất kiểm soát , cười khặc khặc làm Mộc Tà đã đi xa cũng ớn lạnh .

Hot

Comments

×Wanda×

×Wanda×

Tui muốn đọc tiếp đấy, tác giả ơi.

2025-06-29

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play