Chương 5

Đêm Gia Nghĩa nhuộm lạnh như nước sông tháng chạp.
Trăng sáng vằng vặc, treo lơ lửng trên bầu trời như con mắt lặng câm nhìn xuống nhân gian đầy những hoang tàn không tên.
Mái nhà Quang Anh đã cũ.
Ngói một số viên sứt mẻ, rêu bám xung quanh.
Vậy mà ánh trăng đêm nay vẫn rơi xuống được, len qua từng kẽ hở, trải thành dải sáng mỏng như lụa phủ lên thân hình co quắp của anh nơi giường.
Anh không ngủ say.
Từ sau cái đêm gặp Duy ở cánh đồng, anh càng khó chợp mắt hơn.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, anh đều sợ… Sợ không còn mơ thấy Duy nữa.
Vì cậu đã không quay lại suốt ba đêm liền.
🌷
Tiếng tivi của nhà hàng xóm bật hơi to.
Trong màn đêm yên ắng, từng lời dẫn của bản tin như dao cứa vào lòng.
???
???
📺: …trong năm nay, lực lượng truy bắt tội phạm đã chịu nhiều tổn thất.
???
???
📺: Đồng chí Đức Duy là một trong số những cán bộ trẻ anh dũng hy sinh trong khi làm nhiệm vụ…
Quang Anh nằm nghiêng, quay lưng vào tường, tay siết chặt chiếc chăn mỏng.
Gương mặt vùi trong gối, nhưng anh không khóc.
Đã lâu rồi nước mắt không còn rơi được nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[thầm thì]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy không chết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em vẫn hay về mà…
Gió lại rít qua mái nhà.
Một viên ngói rơi xuống.
Quang Anh bật dậy, tim đập thình thịch.
Anh chạy ra hiên, ngước nhìn mái ngói.
Trăng vẫn chiếu sáng như cũ.
Mọi thứ không đổi, chỉ có lòng anh là không yên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Em sắp về rồi…”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Không ngoan, em không thương đâu nhé…”
Lời Duy cứ văng vẳng trong đầu như đoạn băng bị tua lại mãi không dừng.
Anh bỗng thấy sợ.
Không phải sợ ma, sợ hồn người chết…
Mà sợ cái im lặng đang dần thay thế sự hiện diện của Duy trong những đêm dài.
Sợ một ngày cậu không về nữa – không cả trong giấc mơ.
🌷
Ngày hôm sau, Quang Anh ra mộ Duy từ sáng sớm.
Vẫn là anh, bộ đồ cũ, tấm chăn vắt trên vai, chiếc bình trà trong tay.
Ngồi xuống bên mộ, anh rút trong túi ra mấy viên kẹo bạc hà – loại Duy thích – đặt lên bia mộ như đặt lên bàn học cũ của người yêu khi còn sống.
Tay run nhưng mắt vẫn dõi theo bóng trăng chưa tan hẳn, còn vướng trên mảnh trời phía tây.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy ơi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[gọi nhỏ]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nếu em về trễ, Quang Anh đợi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng đừng không về nữa…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sợ.
Mộ Duy lạnh.
Lạnh như lời tiễn biệt bị ai cắt ngang.
Nhưng gió vẫn thổi đều, sương vẫn đọng lại trên vai áo anh như một vòng tay ai đó từng ôm thật chặt.
🌷
Đêm.
Trăng lại tròn.
Căn phòng ngủ phủ thứ ánh sáng trắng muốt.
Quang Anh mệt lả, gục đầu xuống bàn, ngủ thiếp đi không hay.
Và trong mơ — Duy lại về.
Không đứng xa, không quay lưng.
Cậu ngồi ngay mép giường, tay đặt lên vai anh, dịu dàng vuốt tóc như bao lần trước.
Ánh mắt cậu vẫn như thế — đầy điều muốn nói.
Quang Anh mơ hồ tỉnh dậy trong mơ, ánh mắt mờ nhòe nhưng miệng vẫn mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy về với Quang Anh rồi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng đi nữa, nha…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ta lại thương nhau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngoan.
🌷
Đêm đó, không ai thấy Quang Anh ra khỏi nhà.
Cũng không thấy đèn trong nhà tắt.
Nhưng có người bảo, họ thấy trăng đêm nay không rơi trên mái nhà nữa — mà đọng lại nơi cửa sổ, nơi bóng hai người lặng yên ngồi bên nhau không nói một lời.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play