[RhyCap] Mùa Trăng Không Qua Thềm.
Chương 1
Quang Anh chưa bao giờ là người thông minh.
Người trong xóm cũng biết điều đó.
Mỗi lần anh nói chuyện hơi chậm, nhớ trước quên sau, làm sai việc đơn giản nhất… Người ta lại thở dài lắc đầu.
???
Thằng đó đúng là đứa vô dụng.
Quang Anh sống khép mình trong thế giới chật hẹp, nơi anh vừa là người lau dọn căn nhà cũ kỹ, vừa là người tự an ủi bản thân bằng những cái bánh ngọt rẻ tiền từ chợ chiều.
Không ai thật sự quan tâm anh nghĩ gì, cảm gì.
Người như anh, họ nói, chỉ cần không gây phiền là tốt rồi.
Vậy mà – Đức Duy lại khác.
Duy là lính cảnh sát trẻ, cứng cỏi, nhanh nhẹn, lương không cao nhưng sống đàng hoàng.
Ngày đầu tiên gặp nhau là một lần anh bị lạc đường, Duy dừng xe, hỏi han, rồi kiên nhẫn dắt anh về tận nhà.
Khi anh loay hoay không biết mở khóa cửa vì quên mã số, Duy không cười, chỉ dịu giọng.
Hoàng Đức Duy
Không sao, cứ từ từ, anh Quang Anh.
Cậu là người đầu tiên gọi tên anh bằng giọng nhẹ như gió sớm.
Họ quen nhau, rồi yêu nhau, bằng một tình cảm chầm chậm, vụng về, nhưng ấm áp.
Duy không nói yêu bằng lời.
Cậu nấu cơm, sửa mái nhà, dạy Quang Anh ghi nhớ từng số điện thoại, từng cột đèn trên phố.
Cậu xoa đầu anh mỗi khi anh cúi gằm mặt sau khi bị hàng xóm mắng.
Hoàng Đức Duy
Anh không vô dụng.
Hoàng Đức Duy
Ai cũng có điểm mạnh riêng.
Nguyễn Quang Anh
Duy không chửi anh sao?
Hoàng Đức Duy
Không bao giờ.
Tình yêu ấy kéo dài được hai năm.
Đủ để Quang Anh biết rằng: đời anh, người duy nhất không chửi anh là Đức Duy.
Cũng là người duy nhất thương anh.
Cái chết đến như một cú sét không báo trước.
Một buổi sáng, anh ra chợ mua cà chua, khi về đã thấy trước ngã tư lành lạnh có dải băng cảnh sát, máu loang đỏ ở gốc cột điện gần nhà.
Người ta nói Duy hy sinh khi truy bắt tên tội phạm nguy hiểm.
Máu cậu vẫn còn in trên thân cột điện, khô đen, lạnh lẽo.
Anh đứng đó rất lâu, rất lâu.
???
3: Duy không về nữa đâu.
???
7: Thằng nhỏ còn trẻ mà…
Duy không về bữa cơm tối hôm đó.
Và từ hôm ấy, nhà anh chỉ còn một cái bát, một đôi đũa.
Một tháng mà ngày nào Quang Anh cũng ngồi trước cửa.
Mắt trân trân nhìn con đường dẫn vào ngõ nhỏ.
Nguyễn Quang Anh
Đồ ăn trong nhà sắp hết rồi!
Anh gọi như đang nhắc người thân đi chợ về muộn.
Nguyễn Quang Anh
Nhà anh dọn sạch sẽ luôn rồi!
Nguyễn Quang Anh
Khi nào em mới về thế!
Có người đi ngang qua, liếc nhìn anh rồi lắc đầu.
???
Người chết rồi sao mà về được nữa…
Nguyễn Quang Anh
Duy đâu có chết đâu?
Nguyễn Quang Anh
[thầm nghĩ]
Nguyễn Quang Anh
Em ấy vẫn về mà.
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là không bước vào thềm nhà thôi…
Nguyễn Quang Anh
Em dặn anh sống tốt…
Nguyễn Quang Anh
Rồi em sẽ về với anh.
Từ cái đêm đầu tiên nghe tiếng gõ cửa nhưng không thấy ai, anh đã không còn dám khóa cửa.
Duy gõ cửa, nhưng không bước vào – vì anh ngủ quên, không mở?
Nguyễn Quang Anh
Lỡ em về… Mà anh không kịp ra mở cửa thì sao?
Mỗi đêm, anh để cửa khép hờ, chăn gối được xếp gọn, bát cơm được để lên bàn – chờ.
Nhưng Quang Anh không tin là Duy chết.
Bởi vì – chỉ có Duy thương anh.
Nếu Duy chết rồi, ai sẽ thương anh?
Comments
Minne⚡🐑
Tưởng trễ ai ngờ là đầu tiên 🙂
2025-06-29
1
Bông
Thấy để avt trắng đen là điềm k lành r đó^^
2025-06-30
1
Bông
Wtf? Ảnh ms thoại đc 5 câu, đớn chet tao
2025-06-30
1