Chung cư hôm đó có sự cố điện nhẹ. Không nghiêm trọng, nhưng thang máy chập chờn, đèn hành lang chớp tắt như trong phim kinh dị hạng B. Q.Anh vừa tan làm, tay vẫn cầm tập hồ sơ, bước vào thang máy mà chẳng để ý gì nhiều. Anh vốn là kiểu người "không rảnh để hoảng hốt vì những thứ không cần thiết".
Cánh cửa chuẩn bị khép lại thì một người chạy tới, tay ôm bịch bánh bao, tóc hồng xù lên vì gió và vội vã. Là Duy
Duy lao vào như một cơn gió. Bịch bánh suýt nữa rơi.
Hoàng Đức Duy
– "Hú hồn. Ông tốt bụng dữ vậy? Cứ tưởng dân vest như ông thấy trễ là bấm đóng luôn."
Q.Anh nhìn Duy từ đầu đến chân. Chiếc áo hoodie loang màu, quần short, vớ cao đến gối. Không có gì thay đổi sau ngần ấy năm, ngoại trừ… đôi mắt. Ánh mắt của Duy giờ trưởng thành hơn, có gì đó từng trải hơn thời còn học đại học.
Nguyễn Quang Anh
– "Tôi tưởng ông chuyển đi rồi?" – Q.Anh hỏi, giọng trầm.
Hoàng Đức Duy
– "Tôi đi rồi. Giờ mới quay lại."
Thang máy im lặng trong vài giây. Hai người đàn ông từng là bạn thân nhất, từng biết rõ cả lịch đi vệ sinh của nhau, nay lại đứng như hai người xa lạ trong một không gian hẹp.
Nguyễn Quang Anh
– "Tôi tưởng ông ghét chỗ này," Q.Anh lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
– "Tôi không ghét nơi chốn. Tôi chỉ sợ... gặp lại những người cũ, trong khi mình không còn là mình của ngày xưa."
Q.Anh không đáp. Nhưng vài giây sau, anh giơ tay ra.
Nguyễn Quang Anh
– "Chào mừng người lạ. Tôi là Quang Anh ."
Duy nhìn bàn tay ấy, rồi cười. Một nụ cười có chút nghèn nghẹn, có chút bất lực, nhưng cũng có gì đó như trút bỏ được một lớp vỏ.
Hoàng Đức Duy
– "Tôi là Duy Người mới chuyển về. Mong anh giúp đỡ."
Cả hai bắt tay. Thang máy vẫn đi lên. Cánh cửa vẫn đóng kín. Nhưng một điều gì đó đã mở ra.
Nguyễn Quang Anh
Q.Anh liếc sang Duy
– "Lát nữa rảnh không? Có muốn ăn tối không, người lạ?"
Hoàng Đức Duy
Duy nháy mắt:
– "Tôi có bánh bao. Nhưng nếu người lạ chịu mời, tôi không ngại ăn hai lần."
Thang máy lên đến tầng 12. Hai người bước ra, không ai nói gì thêm, nhưng bước chân lại tự nhiên khớp nhau.
Vì đôi khi, tình bạn không cần bắt đầu lại – nó chỉ cần được tiếp tục, từ một cái gật đầu.
Comments