Thang máy dừng lại ở tầng 12, cánh cửa mở ra, để lộ hai chàng trai với hai phong cách hoàn toàn trái ngược.
Một người mặc vest đen lịch lãm, mái tóc bạch kim ánh lên dưới ánh đèn neon của thang máy. Người còn lại thì trái ngược hoàn toàn – áo cardigan trắng hồng lười cài nút, quần ngủ kẻ caro, dép bông hình heo con, mái tóc hồng rối tung như vừa chui ra khỏi giường. Dù vậy, ánh mắt họ vẫn sáng, lấp lánh sự sống như hai ngôi sao nhỏ đang chọc ghẹo cả thế giới.
Quang Anh, chàng trai vest đen, quay sang bạn mình với điện thoại giơ lên.
Hoàng Đức Duy
– "Chụp gì nữa, ông lúc nào cũng diễn sâu!" –
Đức Duy, anh chàng tóc hồng, lè lưỡi trêu chọc rồi cũng tạo dáng trước ống kính.
Khoảnh khắc được ghi lại chính là lúc Q.Anh nghiêng mặt định "hun gió" Duy, còn Duy nhắm mắt, làm bộ như ngại ngùng. Đó là kiểu đùa giỡn mà chỉ những người thân thiết thật sự mới dám làm với nhau.
Nhưng đâu ai biết, đằng sau bức ảnh ngẫu hứng ấy là một câu chuyện đã kéo dài hơn mười năm.
Q.Anh và Duy là bạn thân từ nhỏ. Họ cùng sống trong một khu chung cư cũ, cùng học một trường, cùng mơ mộng về việc lớn lên sẽ không bao giờ rời xa nhau. Dù tính cách trái ngược – Q.Anh trầm ổn, gọn gàng; Duy lộn xộn, nổi loạn – họ vẫn cứ dính nhau như keo.
Đến khi vào đại học, cuộc sống bắt đầu đưa họ theo những hướng khác nhau. Q.Anh học kinh tế, còn Duy theo nghệ thuật. Một người theo khuôn khổ, một người phá cách. Họ không còn gặp nhau mỗi ngày, nhưng mỗi khi Duy stress vì một buổi triển lãm thất bại, Q.Anh lại xuất hiện với ly cà phê đắng. Và mỗi khi Q.Anh bị cuốn vào công việc tới mức quên ăn, Duy lại gọi điện chửi yêu: “Không có tôi là ông gục lâu rồi đó!”
Tối đó, họ vừa dự một buổi họp mặt bạn cũ. Duy mặc đồ ngủ để “gây sự chú ý cho vui”. Q.Anh thì vẫn giữ vẻ bảnh bao thường lệ. Sau khi rời bữa tiệc, họ chui vào thang máy khách sạn và… chỉ đứng yên nhìn nhau cười.
Nguyễn Quang Anh
"Chúng ta vẫn đi bên nhau, theo cách kỳ quặc nhất có thể," Q.Anh nói nhỏ.
Hoàng Đức Duy
Duy nhìn sang, nhún vai. "Vì tụi mình là bản sao lỗi của nhau mà. Một đứa cứng đầu, một đứa mềm mỏng. Một đứa trầm tính, một đứa tăng động. Vậy mới khớp."
Trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép lại, họ bấm chụp một tấm hình.
Không phải để đăng mạng xã hội.
Chỉ để lưu lại.
Lưu lại một khoảnh khắc của tuổi trẻ – nơi hai con người hoàn toàn khác biệt vẫn luôn chọn đứng cạnh nhau, dù thế giới có thay đổi ra sao.
Thang máy số 2 – nơi tình bạn không cần lời hứa, chỉ cần một bức ảnh và một cái liếc mắt là đủ để hiểu: "Tôi vẫn ở đây, bên cậu."
Comments