5-khi không ai nhìn thấy

Nay thang máy vắng. Chỉ có hai người, im lặng giữa bốn bức tường gương phản chiếu chính họ – hai hình ảnh đối lập, nhưng chẳng còn xa lạ.
Q.Anh đứng tựa nhẹ vào vách, tay đút túi áo khoác, ánh mắt liếc nhìn Duy qua gương. Duy hôm nay không mặc hoodie màu mè hay quần short ngắn ngủn. Cậu khoác một chiếc áo len màu be, tóc được chải gọn. Nhìn người ta có vẻ chững chạc hơn hẳn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– “Lâu rồi ông mới ăn mặc ra dáng con người,” Q.Anh buông một câu bâng quơ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy nhún vai, cười nhẹ. – “Ra đường với ông mà còn lôi thôi thì mất mặt chung.”
Câu trả lời làm Q.Anh suýt bật cười, nhưng anh kìm lại. Một kiểu quen thuộc – như thể trong hàng ngàn câu nói cũ kỹ của quá khứ, họ luôn có một nhịp riêng không lạc nhau.
Thang máy dừng lại giữa tầng 8 và 9. Rung nhẹ một cái.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– “Lại nữa à?” Duy nhăn mặt. “Có khi nào ông có lời nguyền kẹt thang máy không vậy?”
Q.Anh rút điện thoại ra. Không có sóng. Anh nhìn Duy, hơi nghiêng đầu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– “Nếu có lời nguyền thì cũng chỉ phát huy khi đi cùng ông thôi.”
Duy bật cười. Tiếng cười vang vọng trong không gian hẹp, nhưng lại nghe rất gần.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– “Ê, nhớ lần đầu mình bị kẹt thang máy không? Tôi sợ đến phát khóc.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– “Ừ. Rồi ông bắt tôi kể chuyện ma để ‘đánh lạc hướng’ nỗi sợ.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– “Nhờ vậy tôi sợ gấp đôi.”
Cả hai cùng cười. Tiếng cười ấy, nhẹ như một bản nhạc cũ đang chạy lại trong đầu.
Một lúc sau, Duy ngồi bệt xuống sàn. Q.Anh do dự vài giây rồi cũng ngồi cạnh, khoảng cách đủ gần để vai chạm vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
– “Ông có từng nghĩ,” Duy nói chậm rãi, “sẽ có một ngày tụi mình không còn gặp nhau nữa không?”
Q.Anh không trả lời ngay. Đôi mắt anh hướng lên trần thang máy, ánh đèn mờ chiếu bóng lên hàng mi dài và thẳng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
– “Có. Nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều về nó.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Duy gật đầu. “Tôi cũng vậy.”
Im lặng lại phủ xuống như một tấm chăn dày. Không ai phá vỡ nó. Không cần.
Vì trong khoảnh khắc ấy – giữa một thang máy dừng giữa tầng, không ai nhìn thấy, không ai chứng kiến – Duy nghiêng đầu sang, đặt nhẹ lên vai Q.Anh. Không hỏi. Không xin phép. Nhưng cũng không bị từ chối.
Q.Anh không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu sang phía cậu một chút.
Chỉ có một điều duy nhất họ đều hiểu: Khi không còn ai nhìn thấy, tình bạn… đôi khi dịu dàng hơn cả tình yêu?
Chỉ vậy thôi. Không có tuyên bố. Không có lời hứa.
--- Thang máy lặng lẽ hoạt động trở lại, như chưa từng dừng. Nhưng họ thì khác – vì đôi khi, một khoảnh khắc tưởng như nhỏ, lại đủ để thay đổi điều gì đó mãi mãi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play