Ba ngày sau đám cưới. Hắn đi công tác, em sống một mình trong căn biệt thự xa hoa mà lạnh lẽo ấy, em âm thầm chờ đợi mà không biết mình đang chờ điều gì.
Buổi chiều ngày thứ ba, Duy vừa về đến nhà sau khi dạo phố. Tay cậu cầm chiếc túi nhỏ, bên trong là lọ tinh dầu oải hương, mùi mà cậu biết hắn dùng trong phòng làm việc.
Cậu đặt nó lên bàn cạnh sofa, rồi đứng lặng nhìn khắp căn hộ. Tất cả vẫn gọn gàng, sạch sẽ và lạnh giá như ban đầu.
Hoàng Đức Duy
Vẫn chưa về...
Duy lẩm bẩm, giọng nhỏ như gió thở.
Cậu lấy điện thoại ra, mở cuộc trò truyện với Quang Anh. Lướt lên trên, vẫn chỉ là những dòng tin nhắn đơn phương.
💬Duy: Anh ăn gì chưa?
💬Duy: Em để cơm trong lồng hấp, anh về nhớ ăn nhé.
💬Duy: Tối nay Hà Nội lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác.
Tất cả đều không hồi âm...
______________________
Tối hôm đó.
Duy đứng trong bếp, tay cầm chiếc hộp đựng thức ăn. Cậu định mang ra bàn thì tiếng mở cửa vang lên.
Quang Anh về.
Hắn bước vào, áo sơ mi xộc xệch, tay cầm vali. Không nhìn Duy, không nói gì, chỉ tháo giày rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Hoàng Đức Duy
Anh mới về à, em có nấu..
Nguyễn Quang Anh
Tôi ăn rồi. //ngắt lời//
Hoàng Đức Duy
À... em hiểu rồi. //gượng cười//
Anh mở laptop làm việc, không một lời hỏi han. Căn phòng chỉ còn lại tiếng gõ phím và nhịp tim rối loạn trong lòng ngực Đức Duy.
Một lúc sau, Duy lấy hết can đảm bước tới gần.
Hoàng Đức Duy
Anh có mệt không? Em pha trà cho anh nhé?
Hắn dừng tay quay sang nhìn em bằng ánh mắt khó đoán.
Nguyễn Quang Anh
Duy này. //lạnh//
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Nguyễn Quang Anh
Em không cần phải giả vờ chu đáo. Tôi không bị lừa bởi mấy kiểu lấy lòng đó đâu.
Câu nói như một cú tát.
Duy khựng lại, tay siết chạy mép áo.
Hoàng Đức Duy
Em... không lấy lòng, em chỉ nghĩ là vợ chồng nên quan tâm nhau một chút.
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không phải là vợ chồng, chỉ là hình thức. //dứt khoát//
Duy lặng người, mắt cay xè, nhưng vẫn cúi đầu thật thấp.
Hoàng Đức Duy
Vậy em xin lỗi... vì đã tưởng là thật.
Tối hôm đó, cậu trở về phòng mình, không ăn gì.
Đèn phòng tắt sớm nhưng Duy không ngủ.
Cậu nằm quay mặt vào tường, bàn tay nắm chặt ga giường. Mùi tinh dầu oải hương lan nhẹ khắp không gian, thơm nhưng cô độc.
"Chỉ là hình thức"
Bốn từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Và thế là đêm đầu tiên họ ở cùng nhà, cũng chính là đêm đầu tiên Duy nhận ra... em chưa từng được chào đón.
Comments