Một buổi sáng lạnh đầu tháng 12. Trong một đại sảnh xa hoa, hôn lễ của Tổng giám đốc Nguyễn Quang Anh diễn ra với quy mô kín đáo, giới truyền thông bị ngăn cửa.
Hoàng Đức Duy ngồi im lặng trong phòng trang điểm nam, bàn tay run nhẹ, bộ vest trắng khiến cậu trông trưởng thành hơn, nhưng gương mặt vẫn còn nét ngây ngô của tuổi đôi mươi. Ngoài cửa, tiếng nhạc lễ vang vọng, xôn xao không khí sang trọng mà xa lạ.
Cậu cắn môi, mắt khẽ ngước nhìn vào gương.
Hoàng Đức Duy
"Là thật rồi sao... mình sắp cưới anh ấy?"
Một tiếng gõ cửa.
Minh Thư
Duy, em chuẩn bị xong chưa? //nói vọng//
Giọng chị Minh Thư, trợ lý của Quang Anh dịu dàng vang lên.
Hoàng Đức Duy
Em xong rồi ạ!
Cậu đứng dậy chỉnh lại cà vạt. Tim đập mạnh nhưng... không vì hồi hộp, hạnh phúc mà là vì lo sợ.
_________________________
Dưới lễ đường, Nguyễn Quang Anh bước đi sải dài, vẻ mặt lạnh lùng. Bộ vest đen vừa vặn, khí chất sắc bén, đôi mắt sâu không biểu cảm. Anh không nắm tay Duy, chỉ đứng cạnh cậu, Ánh mắt nhìn về phía xa — nhưng ánh mắt ấy không dành cho em.
Chúng tôi có thể bắt đầu chứ? — Cha xứ hỏi.
Nguyễn Quang Anh
Có thể. //dứt khoát//
Duy ngẩng lên nhìn người đàn ông bên cạnh. Người sẽ là "Chồng" của cậu từ ngày hôm nay.
Cha xứ
Con có đồng ý lấy cậu ấy, dù ốm đau khỏe mạnh hay giàu sang hoạn nạn không?
Nguyễn Quang Anh
Tôi đồng ý
Anh đáp không một chút do dự.
Cha xứ
Còn con, Hoàng Đức Duy?
Duy khẽ cười, giọng run như sắp khóc:
Hoàng Đức Duy
Con...đồng ý
Khách vỗ tay, hai người bước ra khỏi lễ đường trong tiếng piano nhẹ nhàng. Ống kính không nhắm vào họ, bởi đây không phải đám cưới để khoe. Chỉ là một cuộc giao dịch.
___________________
Buổi tối hôm đó, tại biệt thự của Quang Anh, Duy đứng lặng trong căn phòng ngủ xa hoa. Quang Anh tháo cà vạt, cởi cúc áo sơ mi, đứng ngoài ban công nhìn thành phố.
Nguyễn Quang Anh
Ngủ riêng, phòng của em là phòng bên cạnh. //giọng lạnh//
Hoàng Đức Duy
Vâng..
Duy khẽ đáp, tim đau như có ai siết chặt.
Quang Anh bỏ đi để Duy lại trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh tanh.
Hoàng Đức Duy
*Mình là gì trong cuộc hôn nhân này? Một món nợ? Một điều kiện?*
Cậu ngồi xuống giường, nhớ lại ánh mắt của mẹ khi tiễn cậu lên xe hoa sáng nay — vừa đau lòng, vừa bất lực.
Cậu biết rõ, người duy nhất hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này... sẽ không phải là mình.
Cuộc hôn nhân không bắt đầu từ tình yêu, nhưng cũng không chắc sẽ kết thúc bằng nỗi đau.
Comments