#5 Tiền Kiếp.

♡⁠˖⁠꒰⁠ᵕ⁠༚⁠ᵕ⁠⑅⁠꒱
Đêm đó, làng Bình Phú không trăng. Trời âm u, hơi sương len lỏi qua từng khe ngói, nhuộm xám những mảnh ngói cũ kỹ nhà ông Kế
Nhưng trong căn phòng nhỏ có người vẫn chưa ngủ, bên ngoài có tiếng gì đó cứ lục đục vang lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cha?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khẽ gọi//
Không có tiếng đáp lại
CẠCH
Cánh cửa tự động mở ra, dù đã khoá trong.
Gió lùa vào, lạnh buốt. Trong bóng tối, một bóng người bước vào, dáng cao, hơi khom, đầu cúi thấp. Ánh trăng vừa hé khỏi mây, rọi thẳng vào gương mặt người đó
Là Quang Anh
Nhưng đôi mắt anh, không phải ánh mắt dịu dàng mà Duy quen. Mà là đôi mắt đờ đẫn, không tiêu cự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu Quang Anh?
Anh không đáp. Chỉ tiến lại gần, bước chân chậm rãi, tay thõng xuống hai bên
Duy lùi lại, định gọi lớn nhưng không kịp. Quang Anh đã đứng sát bên, đôi môi khẽ mấp máy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em... có nghe thấy tiếng gọi... dưới lòng đất không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu... đang mộng du?
Anh không trả lời. Rồi bất ngờ, anh quỳ sụp xuống, tay gỡ từng miếng ván sàn cạnh chân giường.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dưới đây... có ai đó đang chờ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không được! Cậu đang bị thứ gì đó dẫn dắt!
Một lúc lâu sau, Quang Anh như giật mình tỉnh lại. Anh nhìn quanh, bối rối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi... tôi đang ở đâu vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
--
Sáng hôm sau, Duy đem chuyện đêm qua kể lại cho cha mình. Ông Kế nhíu mày, mặt trầm ngâm
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Con nói cậu Quang Anh mộng du? Và nói về tiếng gọi dưới đất?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vâng ạ
Ông im lặng hồi lâu rồi đứng dậy lấy ra một quyển sổ cũ, bìa đã bạc màu
Ông mở tới một trang được đánh dấu bằng cọng tóc bạc.
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Năm xưa, làng mình từng có người như vậy
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Cứ mỗi độ trăng khuất, họ lại mộng du, đi đến chỗ xưa người mình yêu từng chôn xác
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Thầy của cha nói, đó là hiện tượng gọi là ‘vọng linh’, linh hồn chưa tan biến, ký ức từ tiền kiếp còn lưu trong máu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//sững người//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ý cha là... Quang Anh và con... có thể từng...
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Không phải có thể. Mà là rất có thể
Ông Hoàng
Ông Hoàng
Nhất là khi cả hai đứa đều thấy những thứ không ai thấy
________________________
Chiều hôm đó, ở nhà họ Nguyễn, Quang Anh ngồi trong phòng sách.
Trên bàn là một bức thư anh viết nhưng chưa gửi, nét chữ nghiêng ngả
“Duy, Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ là từ những giấc mơ, nơi tôi thấy mình chạy trong ngọn lửa, tay nắm chặt tay em. Em hét tên tôi, còn tôi chỉ kịp quay lại và hứa: kiếp sau sẽ không buông. Vậy nếu bây giờ, tôi bắt đầu nhớ… thì em có sợ không?”
Anh vò nát thư, ném vào thùng rác. Nhưng không biết, một người đứng ngoài cửa đã kịp nhìn thấy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Lại viết thư tình đó hả, đại thiếu gia?
Giọng trêu chọc quen thuộc của Thái Sơn vang lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải việc của mày
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//bước vào, tay cầm một hộp kẹo mè xửng//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Gửi cho tiểu lang y nhà mày đó. Nghe đâu thích đồ ngọt
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mày quan tâm hơi nhiều rồi đấy
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tao quan tâm tới mày
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//nghiêng đầu, cười nhạt//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Lúc nào cũng như bị ma dẫn, chỉ khác là... mày tự tình nguyện để bị dẫn đi
--
Tối. Phong Hào đang dạy vẽ cho Thanh Pháp trong sân sau nhà Trần
Cậu Pháp nghịch ngợm chấm mực lên mặt Hào, hai người cười giỡn vang cả góc trời
Nhưng ở phía xa, Đăng Dương đứng nhìn, mắt không giấu nổi chút ghen tuông
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Dương?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Gì?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
//bật cười//
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu biết là Pháp thích cậu từ lâu rồi, sao còn im lặng?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không xứng đáng.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vì cậu còn chưa quên một người khác?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
--
Đêm lại buông. Duy nằm mơ. Trong mơ, em đứng giữa một cánh đồng lau trắng, gió thổi ràn rạt.
Phía xa, có người đang chạy tới, là Quang Anh, nhưng trẻ hơn, tóc xoã dài, mặc áo lụa trắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng đi! Đừng để tôi ở lại lần nữa!
Duy quay đầu. Phía sau em là một vực sâu, dưới đó là ngọn lửa
Giữa ánh lửa, có một cái bóng khác, cũng là Quang Anh
Hai người, một ánh sáng, một u tối. Và Duy... đứng giữa.
Em tỉnh dậy, toát mồ hôi lạnh.
Ngoài sân, có tiếng sáo trúc. Quang Anh đang thổi, lần này là điệu Lý Con Sáo, nhẹ nhàng, tha thiết
Em nhìn lên mái nhà, thấy anh đang ngồi đó, lưng tựa vào chóp ngói, mắt ngước nhìn trời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu mộng du lần nữa rồi à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần này, tôi tỉnh. Rất tỉnh. Và tôi nhớ ra rồi... tên em, từ tiền kiếp
Làng quê nơi ta ở,đôi khi như chiếc gương vỡ,phản chiếu những mảnh ký ức vụn vỡ trong tâm hồn người ta. Ai rồi cũng đi lạc. Nhưng nếu may mắn, ta sẽ tìm thấy nhau… qua những giấc mơ chưa tan
[...]
🧸
🧸
[Thông Báo] Trong thời gian sắp tới, vì lí do vấn đề về học tập cũng như sức khỏe bất ổn. Cua xin ngừng ra chap hoặc có thể nói là tạm drop 1 thời gian cả ba fic Trước Khi Em Tồn Tại, Thiên Thần Của Xác Chết, Sài Gòn Và Em. Và xin phép off app luôn ạ, Cua sẽ quay lại tầm thứ hai tuần sau, hoặc không. Cảm ơn đã ủng hộ fic của Cua suốt thời gian qua 🫂
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play