Chương 5

Có những ngày, lòng người ta trống rỗng như hộp thư không ai mở.
Sáng nay, Trường Sinh tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn.
Trời âm u, mưa bụi lơ lửng giữa không trung, nhẹ như làn sương mỏng.
Anh bật điện thoại như thói quen
Không để xem thông báo, không để gọi ai
Mà chỉ để nhìn màn hình chat với một người đã lâu không online.
Khung tin nhắn vẫn ở đó, không đổi:
.
Bùi Anh Tú – Đã lâu không hoạt động.
.
Trường Sinh lặng lẽ đặt điện thoại xuống, rót cho mình ly nước ấm, rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Nhưng hôm nay anh không mở laptop, cũng không bật nhạc, không bật đèn.
Chỉ có tiếng tích tắc đồng hồ và mưa rơi trên mái tôn ngoài ban công.
---
Giữa không gian tĩnh lặng đó, anh mở khung chat với Tú.
Ngón tay đặt lên bàn phím ảo, gõ chậm rãi:
trường sinh
trường sinh
“Tú à. Dạo này anh thường mơ thấy em.
trường sinh
trường sinh
Không phải em của bây giờ – vì anh chẳng biết em bây giờ ra sao
trường sinh
trường sinh
Mà là em trong trí nhớ anh.
trường sinh
trường sinh
Em cười, không nói gì, nhưng vẫn đứng đó, bình thản như ngày chưa rời đi.”
.
Anh ngừng vài giây.
Không phải để suy nghĩ, mà để giữ hơi thở mình không run.
Đoạn tiếp theo, anh viết không ngắt quãng:
.
trường sinh
trường sinh
“Anh không biết vì sao em bỏ đi.
trường sinh
trường sinh
Không hỏi, vì sợ câu trả lời sẽ khiến anh sụp đổ.
trường sinh
trường sinh
Chỉ là… nếu có thể quay lại một lần, chỉ một lần thôi,
trường sinh
trường sinh
Anh muốn nghe em nói: ‘Anh đừng chờ nữa.’”
trường sinh
trường sinh
“Em không nợ anh một lời giải thích.
trường sinh
trường sinh
Anh cũng không nợ em sự tha thứ.
trường sinh
trường sinh
Nhưng giữa chúng ta… có một khoảng lặng dai dẳng hơn bất cứ lời nào.”
Anh dừng lại, rồi thêm dòng cuối:
trường sinh
trường sinh
“Anh vẫn chưa quên được em. Đó là sự thật.”
---
Ngón tay Trường Sinh dừng lại ở nút Gửi.
Chỉ cần một cú chạm.
Tin nhắn sẽ đến.
Còn việc người kia có đọc hay không… là chuyện của người kia.
Nhưng anh không chạm.
Anh nhìn dòng tin nhắn thật lâu
Như thể muốn khắc vào tâm trí mình rằng mình đã nói rồi, dù không nói ra.
Cuối cùng, anh thoát ra.
Tin nhắn được lưu trong thư nháp.
---
Giống như bao dòng chữ trước đó,
Trường Sinh lại thêm một tin nhắn vào bộ sưu tập những điều chưa bao giờ gửi.
Một căn phòng ký ức đóng kín, chỉ có anh lui tới, đọc lại, nhớ lại, và thở dài.
.
“Có những điều không gửi… là vì không muốn làm phiền người ta thêm nữa.”
.
“Và có những người… không phải mình không yêu đủ, mà là họ không muốn ở lại để được yêu.”
---
Chiều đó, anh ghé qua bưu điện cũ gần nhà.
Không phải để gửi thư, mà chỉ là đi ngang, bỗng nhiên thấy nhớ cảm giác viết tay.
Trường Sinh mua một tờ giấy, một chiếc phong bì nhỏ,
Và một con tem in hình cá voi đang bơi đơn độc giữa biển.
Anh ngồi vào bàn, viết lại chính xác những gì mình đã gõ vào tin nhắn chưa gửi.
Dòng chữ hơi nghiêng, nét mực xanh lem nhẹ ở chỗ anh lỡ run tay.
Khi viết xong, anh không dán tem, cũng không ghi địa chỉ.
Anh chỉ xếp lại tờ giấy, bỏ vào phong bì, dán kín, rồi viết tên người nhận bằng nét chữ nhỏ:
.
Gửi: Bùi Anh Tú (Người không chắc sẽ đọc.)
---
Tối, Trường Sinh đặt phong bì ấy vào ngăn tủ gỗ nhỏ bên giường
Cùng với hơn hai chục lá thư chưa từng gửi khác.
.
Đêm đó, anh ngủ muộn hơn bình thường.
Không phải vì thao thức, mà vì lần đầu tiên sau nhiều tháng,
Anh chấp nhận rằng có những điều
Nếu không thể đến được với người kia
Thì ít nhất cũng phải thành thật với chính mình.
---
Ở một nơi nào đó, Bùi Anh Tú có thể vẫn sống bình yên.
Có thể không đọc được thư.
Có thể chẳng bao giờ biết đến những dòng này.
Nhưng Trường Sinh không còn nhắc lại.
Không còn cầu mong người ấy trở lại nữa.
Chỉ là… trong lòng, anh vẫn giữ lại tất cả
Như một kẻ lưu trữ tín hiệu của tần số lẻ loi, không để nó biến mất.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play