Ch.2

❄️ => Lạnh nhạt (lời nói) 💢 => Tức giận (biểu cảm, lời nói) 💦 => Bối rối (biểu cảm) ✨ => Hào hứng (biểu cảm, lời nói) 📲 => Gọi điện thoại (hành động) 💬 => Tin nhắn (hành động) //abc// => Hành động * abc * => Suy nghĩ ABC => Nói to, hét lớn ' abc ' => Nói nhỏ -Abc- => Tiếng động (lời bộc bạch) ° Abc ° => Chú thích (Abc) => Lời nói của t/g Abc Xyz => Nhấn mạnh (lời nói nhân vật) ✉️ => Lời thư
-------------------------------------------------
Trời đã sang sáng, nhưng sương mù vẫn bám níu mặt đất như không nỡ tan
Cả khu phố biệt thự vẫn còn im lìm, những bức tường cao ngất và cổng sắt đen im lặng như những kẻ canh giữ tôn nghiêm. Bầu trời là một mảng màu tro mỏng, rải rác vài vệt mây sậm u sầu, còn mặt đất thì loang nước - minh chứng của một cơn mưa dai dẳng suốt cả đêm qua
Trong cái yên ắng của sớm tinh mơ, tiếng bản lề khẽ kẽo kẹt vang lên từ cánh cổng lớn của biệt thự Tokito
Yuichiro Tokito, đôi chân dài bước chậm ra ngoài. Người con trai mới hơn hai mươi, dáng cao gầy, khuôn mặt nghiêm tĩnh và mang theo một khí chất lặng như nước hồ sâu. Tóc dài cột gọn phía sau gáy, đôi mắt màu sẫm lướt qua mặt đất ẩm nước, và hơi thở anh vừa phả ra khói mỏng trong khí trời lạnh sớm
Đó là buổi sáng thường nhật, anh luôn ra ngoài tản bộ khoảng mười phút, chỉ để nghe tiếng bước chân mình dội vào không gian tĩnh mịch. Anh không thích tiếng người. Cũng không thích những thứ quá rộn ràng. Mỗi sớm, trước khi nhân viên trong nhà tỉnh dậy, Yuichiro sẽ lặng lẽ rời cổng như thế này, tự mình đi bộ trên con phố đầy biệt thự mà chẳng mấy ai mở cửa vào giờ ấy
Nhưng hôm nay, điều khác lạ đầu tiên xuất hiện...chỉ sau ba bước chân
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//đứng khựng lại//
Ngay bên mép bậc thềm đá của mái hiên cổng - nơi ít ai để mắt - có một bóng người nhỏ cuộn lại, như một món đồ bị bỏ quên. Anh nheo mắt nhìn. Là một đứa trẻ. Một đứa trẻ đang ngủ - hay đúng hơn là kiệt sức mà thiếp đi - ngay cạnh cánh cổng nặng trịch của nhà anh
Dưới tiết trời này
Yuichiro chầm chậm bước tới
Từng bước chân không phát ra tiếng động, bởi đá lát sân còn đọng nước, mềm và lạnh. Trước mặt anh, cậu bé ấy nằm co ro, đầu gối gập sát vào ngực, hai tay ôm chặt lấy thân mình trong một dáng ngủ bất an. Bộ quần áo em mặc chỉ là một chiếc áo sơ mi mỏng sờn, cổ tay đã bung chỉ, lưng áo ướt đẫm. Cổ áo dính bùn, và bàn chân nhỏ - trần trụi, lấm lem - đang tím tái vì lạnh
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Cậu bé khẽ run, lồng ngực phập phồng những hơi thở yếu ớt
Yuichiro nhíu mày, ánh mắt dần chuyển từ nghi hoặc sang cảnh giác, rồi đến trầm mặc. Không phải anh không quen nhìn thấy trẻ con - thỉnh thoảng vẫn có vài em bé chơi trước nhà hàng xóm - nhưng một đứa trẻ lạc lõng, đơn độc, trong tình trạng đáng thương như thế này thì không hề bình thường
Anh quỳ xuống. Một chân chạm bậc đá, đầu gối kia chống lên để thân người nghiêng nhẹ về phía em
Gần hơn…anh nhìn rõ từng đường nét khuôn mặt em
Bầu má sưng đỏ một bên. Một vết bầm dài kéo từ mang tai xuống tận cằm. Dưới mắt có một vết xước vẫn chưa lành, khô máu. Dù lớp bụi bẩn che lấp phần nào nước da, nhưng Yuichiro vẫn nhận ra - khuôn mặt này không thể gọi là "xấu số". Ngược lại, là đẹp đến nghẹt thở
Một vẻ đẹp mong manh. Không hẳn là của trẻ con, mà là một vẻ đẹp tự nhiên, trong vắt như sương mai vừa rơi xuống mặt hồ
Không giống bất kỳ đứa trẻ nào anh từng thấy. Cũng không giống bất kỳ người lớn nào
Em nằm đó như một đóa hoa bị dập, vẫn còn hương thơm nhưng rách nát vì thời tiết và bão tố. Và cơn mưa tối qua…có vẻ là cơn bão cuối cùng đánh sập nơi trú ẩn cuối cùng của em
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
...Bà ơi...
Âm thanh mỏng như hơi thở vừa thoát ra từ miệng em
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
//sững lại//
Em đang mơ. Và trong mơ, gọi một cái tên mà người ta chỉ gọi bằng tất cả thương yêu đã mất: bà
Một tia gì đó mềm mại lướt ngang ngực Yuichiro. Lúc đó, anh không nghĩ nhiều nữa. Nhẹ nhàng, anh cởi chiếc áo len tro đang khoác, còn ấm bởi cơ thể anh, rồi cúi xuống đắp lên người em. Anh không ép sát vào - chỉ đắp nhẹ, đủ để không khiến em hoảng loạn
Ngay khi lớp vải chạm vào vai, Muichiro khẽ động đậy
Không phải giật mình. Là rúc vào. Em rụt sâu hơn, hai tay buông khỏi đầu gối để ôm lấy chiếc áo lạ như thể tìm được thứ gì đó có thể giữ lại giấc mơ. Lồng ngực nhỏ khẽ thở ra, và một nụ cười rất nhẹ nở trên khóe môi
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
...Bà...Đừng đi mà...
Yuichiro nín thở nhìn em
Câu nói ấy…vang lên như một tiếng gõ lặng lẽ vào ký ức. Không phải của riêng ai. Mà của bất kỳ ai đã từng mất đi một chốn quay về
Anh chậm rãi đưa tay lên, vén một lọn tóc rối khỏi trán em
Lúc đó, em hơi chau mày
Một phản xạ. Em mở mắt. Mắt màu xám, hơi đục như sương sau mưa. Đồng tử nhỏ còn dính nước, ngơ ngác nhìn người lạ đang ở rất gần
Và…em hoảng sợ
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
Muichiro Tsugikuni (Tokito)
...?!
Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt em lập tức chuyển từ ngơ ngác sang phòng thủ. Em bật dậy, hất tay anh ra bằng một lực bất ngờ. Chiếc áo len trượt khỏi vai, rơi xuống bậc thềm, lấm lem nước mưa
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
Khoan đã- //vừa chỉ kịp đứng lên được nửa bước//
Em đã chạy
Đôi chân trần đạp lên nền gạch lạnh, mái tóc rối tung theo gió, dáng người nhỏ bé loạng choạng vì đói và rét nhưng vẫn quyết liệt như thể đó là cơ hội duy nhất để thoát thân. Em không quay đầu, không nhìn lại. Chỉ có tiếng bước chân vụt xa dần…
Yuichiro đứng yên, không đuổi theo. Không vì không muốn, mà vì anh cảm nhận rõ - nếu anh tiến đến thêm một bước nữa, cậu bé ấy có thể sẽ không bao giờ tin tưởng thêm ai được nữa
Gió lạnh thổi qua. Chiếc áo len anh bỏ lại đang nằm cong queo trên nền gạch, ướt sũng, nặng trĩu nước. Nhưng bên trong nó vẫn còn một chút hơi ấm...hơi ấm anh đã gửi lại cho một đứa trẻ mà đến tên anh còn chưa kịp hỏi
Yuichiro nhìn theo hướng em vừa chạy mất, ánh mắt không còn lạnh như lúc sáng
Trong lòng anh vừa khẽ hiện lên một câu hỏi - không rõ là vì ai, vì điều gì
Yuichiro Tokito
Yuichiro Tokito
*Đứa trẻ ấy…từ đâu đến vậy?*
Và tại sao, lại có ánh mắt như đã mất hết niềm tin vào người lớn?
_-END-_

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play