Nương Tử Của Ta Lại Bỏ Trốn Rồi
Đường Trị năm thứ 12, tiên hoàng Dụ Cơ băng hà, di chiếu lập thái tử Dụ Khúc làm tân vương. Ấu đế khi ấy mới 3 tuổi, từ khi sinh ra đã đau ốm triền miên. Quyền lực lúc này rơi vào tay Thái hậu Ngọc Loan và tể tướng. Triều đình bất mãn trước phe cánh Thái hậu, tin đồn việc thừa tướng làm giả di chiếu lan khắp hành cung khiến lòng dân nghi hoặc. Các trung thần từ lâu đã chán ghét thói lạm quyền hạch sách của tể tướng, trong số đó có Thái học sĩ Chu Đà là thầy dạy học từ nhỏ của Hàn Vương Dụ Chính. Ngay trong đêm tang chính, ông đã cho người đi cổng Tây hướng về đất Phong Châu báo tin cho Hàn Vương. Đoàn người đi ròng rã ngày đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng đã tới được thành Trường An.
“Híi’ tiếng vó ngựa xé toạc sự yên tĩnh rợn người, trong đêm tối, từng tốp binh sĩ xếp thành hàng trước phủ Hàn Vương. Thừa Chinh bước xuống ngựa, theo sau là 1 tên nam nhân bị bịt miệng, toàn thân đầy máu, miệng vẫn không ngừng la hét:
- Các người dám bắt mệnh quan triều đình, ta sẽ bẩm với Thái hậu, chém đầu tất cả các ngươi
- Bùi đại nhân nói vậy là không đúng rồi, chúng ta chỉ là tên lính quèn, sao dám bắt đại nhân chứ
Không biết từ đâu, 1 tiếng cười khúc khích khẽ vang lên, sau đó dường như không kiêng nể gì mà cười mỗi lúc một lớn hơn. Bùi Diêm mặt lúc xanh lúc trắng, quai hàm nghiến chặt lại, muốn vùng vẫy nhưng đã bị Thừa Chinh nhấn mạnh xuống đất, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, không để cho Bùi Diêm chút cơ hội phản kháng nào
- Bùi đại nhân tốt nhất nên ngoan ngoãn 1 chút, nắm đấm của ta không có mắt đâu
Bùi Diêm chật vật đúng dậy, muốn nói gì đó nhưng cổ họng khô khốc, cuối cùng chỉ có thể thều thào mấy tiếng ngắt quãng
- Ta muốn gặp Hàn Vương
Lời vừa dứt, cánh cổng đỏ tía đã hé mở, dưới ánh đuốc lập lòe, những hoa văn trên cổng dường như vặn vẹo, càng làm không khí xung quanh u ám đến nghẹt thở. Một giọng nói trầm thấp vang lên, kéo Bùi Diệm trở về thực tại
- Đêm khuya thanh vắng, Bùi đại nhân ngàn dặm xa xôi ghé thăm tệ xá này của ta, hẳn là có việc
Bùi Diêm có nặn ra một giọt nước mắt, những nếp nhăn trên gương mặt xô lại, khiến tổng thể càng thêm khó coi
- Bệ hạ.. bệ hạ đã băng hà
Tiếng khóc nức nở của đám gia nhân hòa cùng tiếng tru tréo thê lương trong đêm tối. Tên gác canh vội vã đánh ba hồi kẻng dài, báo hiệu Phong Châu chìm trong quốc tang. Dụ Chính khẽ thở dài, cả người mệt mỏi ngã khuỵu xuống đất:
- Hoàng huynh của ta vốn dĩ rất khỏe mạnh, vì sao lại ra đi sớm đến vậy
Như được tiếp lời, Bùi Diêm ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên vẻ đắc ý
- Bệ hạ mắc phong hàn đã lâu, trước đây vốn đều dựa vào thuốc của thái y viện. Nhưng từ sau lần đi săn mùa đông năm ngoái, chứng bệnh của Người ngày một nặng thêm. Là quý phi hết lòng hầu cạnh người, không quản khó nhọc, quả thực là tấm lòng hiếm thấy, nhưng hoàng thượng cũng chỉ cầm cự được 2 tháng rồi băng hà. Trước khi lâm chung, bệ hạ đã đặc biệt căn dặn lão nô chăm sóc cho quý phi và lục hoàng tử. Giờ đây tiên đế băng hà, người thân là đệ đệ cũng nên vào cung chịu tang cho phải đạo.
Dụ Chính nhìn lão hồ ly tinh trước mặt, bất giác nhíu mày
- Từ kinh thành tới Phong Châu ít nhất cũng mất nửa tuần trăng, hoàng huynh vừa mới băng hà cách đây không lâu, làm sao ngươi có thể tới đây nhanh như vậy
Bùi Diêm run rẩy, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Đứng trước cái nhìn sắc lạnh của Dụ Chính, lão chỉ hận bản thân mình tại sao lại hồ đồ nói ra những lời ngu xuẩn như vậy. Hắn lắp bắp
- Là..là hoàng thượng thấy long thể bất an, nên sai lão nô đến mời ngài vào cung. Ai ngờ thần vô năng, không kịp đến Phong Châu, hoàn thành tâm nguyện của tiên đế. Xin Hàn vương tha mạng
Updated 28 Episodes
Comments