Chap 2 :Giữa Vực Thẳm, Gọi Một Nhà Không Còn

Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Xin các vị… bình tĩnh.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Nơi này… không làm hại các vị. Chỉ là để cho các vị nhìn thấy… tương lai mà thôi.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Từng việc một sẽ hiện ra. Mỗi giai đoạn có quy luật riêng, và khi đến lúc, ta sẽ nói cho các vị biết
Hắn hơi cúi đầu, chắp tay như một kẻ chủ lễ thành kính. Dáng vẻ hắn rất nhỏ giữa biển người, nhưng ánh mắt vẫn vững như núi.
Không khí giãn ra một chút. Một vài trưởng lão gật nhẹ. Lam Vong Cơ liếc sang Ngụy Vô Tiện không nói. Ngụy Vô Tiện vẫn đang… nhìn quanh tìm ghế ngồi (vì hắn biết mình sắp lên thủy kính hơi nhiều).
Nhiếp Hoài Tang
Nhiếp Hoài Tang
(ngồi bệt xuống, gật gù) — Rồi rồi. Thế thì chiếu cho nhanh, ta còn chưa ăn cơm trưa…
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
Giang Trừng tự Vãn Ngâm
(mím môi) — Vậy thì xem cho xong. Để coi cái thứ "tương lai" này còn dở hơi đến mức nào nữa.
Cả một cái tiên môn Bách Gia, vốn đang sôi lên như vạc dầu, lặng xuống như mặt hồ. Không ai lên tiếng. Một số người lùi lại, số còn lại bắt đầu tập trung vào Thủy Kính – lần đầu tiên thật sự "nhìn".
Lam Lĩnh giơ một tay lên. Một vòng ánh sáng xuất hiện quanh cổ tay hắn, giống như lệnh dẫn truyền tâm pháp.
Thủy Kính bỗng như một cuộn phim sống: tự động cuộn tiếp. Gợn nước bắt đầu xoáy, hình ảnh thay đổi.
???
???
1 : Bao nhiêu bí mật bị lộ ra đây ha ( Thì thầm )
???
???
2,3,4 : Chẳng bất ngờ lắm dù sao thì bao nhiêu bí mật thế gia thì chúng ta biết gần hết rồi ( Thì thầm)
--------‐--------------------------------------------------
(Khung cảnh trong Thủy Kính tối đi một nhịp. Một luồng ánh sáng trắng rọi xuống từ trên cao. Hình ảnh mở đầu: đường núi vắng, lừa nhỏ gặm cỏ, một đứa trẻ áo xám đong đưa chân trên lưng lừa, tay cầm bánh hoa mai.)
Giọng trẻ con của hắn vang lên, rất nhỏ:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cha, nương… khi nào thì ta mới gặp được Giang Trừng?
Cha hắn – Ngụy Thường Trạch, nét mặt nghiêm nghị nhưng ấm áp, đang cưỡi ngựa bên Tàng Sắt Tán Nhân – nhìn thấy pháo tín hiệu Lam tím nổ trên trời.
Tàng Sắc Tán Nhân
Tàng Sắc Tán Nhân
Pháo của Giang gia!
Ngụy Thường Trạch
Ngụy Thường Trạch
Không đúng… không đúng lịch, lẽ ra hôm nay không ai tuần tra đoạn
Tàng Sắc Tán Nhân
Tàng Sắc Tán Nhân
A Anh, con ở lại trên lừa. Chơi yên, không được đi đâu. Nhớ lời ta dạy chưa?
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Con… nhớ
Chuyển cảnh. Tiếng kiếm chém vang lên. Tàng Sắt Tán Nhân bị đánh bật vào vách đá. Ngụy Thường Trạch chắn trước mặt nàng, miệng đầy máu.
Trên vách núi, ánh lửa vàng kim và đỏ cháy rực – bùa chú, trận pháp, tiếng người hét hò:
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Hắn là tông chủ đời tiếp theo của Di Lăng Ngụy thị!
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Không để hắn trở về!
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Giết hết, diệt cả huyết thống!
Một người mặc áo choàng đen, không rõ tộc, đứng phía sau đám người Kim – Ôn, lặng lẽ ra hiệu giết.
Kiếm đâm xuyên lưng Ngụy Thường Trạch. Hắn quay đầu lại, gào:
Ngụy Thường Trạch
Ngụy Thường Trạch
KHÔNG!!!
Tiếng hét đó... không vang đến nơi Ngụy Anh đang trốn. Nhưng hắn thấy hết qua kẽ
TRONG BỤI RẬM > Cậu bé run rẩy, miệng bị nhét giẻ. Tay nắm chặt dây cương con lừa, thân mình nhỏ bé núp sau một tảng đá phủ đầy bụi rậm.
Nước mắt ứa ra, nhưng không dám thở mạnh. Cả thân thể gồng lên đến co rút.
Giọng hắn, nội tâm, vang lên trong không gian Thủy Kính:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Không được khóc… không được động đậy…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cha nương chết… chết thật rồi…
Đêm đã xuống. Hắn bò ra khỏi bụi rậm, đầu gối trầy xước. Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tái mét nhìn xuống vực: thi thể cha mẹ nằm bên bờ đá, máu nhuộm đất.
Phía sau, có tiếng chó hoang tru dài… đang tiến đến gần.
Hắn thở hổn hển, mở tay cha mình, lấy ra một lệnh bài có khắc chữ “Ngụy” cổ đại, ánh sáng yếu ớt rỉ ra.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Máu ta là huyết thống Di Lăng Ngụy thị…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Lệnh bài còn đây. Ta phải sống. Ta sẽ được cứu. — Nương không có huyết thống… mẹ sẽ không cứu được…
Nói xong, hắn lùi lại một bước, rồi nhảy xuống vực. Mặt nước tối thẫm như nuốt chửng, không một gợn sóng.
Tất cả người xem đứng chết lặng. Một số đệ tử nhỏ hơn thì quay đi, không dám nhìn.
Ngụy Vô Tiện – người thật – đứng bất động, mặt không cảm xúc. Chỉ có bàn tay nắm chặt gấu áo run nhẹ một chút.
Giang Trừng nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên phức tạp.
Lam Vong Cơ vẫn không nói gì. Nhưng ánh mắt hắn, lần đầu tiên, chuyển từ kính sang thẳng vào người bên cạnh.
Hot

Comments

giang tư tự tư uyển

giang tư tự tư uyển

hehehe hay lắm nhớ viết thêm chap nữa nha

2025-07-04

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play