Chap 3 : Di Lăng Ngụy Thị

Màn hình Thủy Kính tối lại, chỉ còn ánh trăng nhợt nhạt phủ xuống vách núi Loạn Táng Cương. .
Cậu bé bước tới sát mép vực. Đằng sau là xác cha mẹ nằm bất động, gió lạnh rít qua áo. Phía sau nữa, tiếng chó hoang đang tru dài trong đêm – đang tiến lại rất gần.
Ngụy Anh xiết chặt tay cầm lệnh bài. Hắn đứng lặng mấy giây. Không khóc. Không hét.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
(nội tâm) — Nếu máu ta là máu Ngụy… nếu đây là đất của Ngụy thị…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Vậy thì… xuống đó… ta sẽ được cứu.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Phải được cứu
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Chỉ mình ta thôi.
Hắn ngẩng đầu. Ánh mắt đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi… nhưng trong đó là thứ quyết tuyệt mà người lớn cũng không dám mang.
Rồi — hắn nhảy.
Không một tiếng hét. Không một giọt nước bắn lên. Chỉ có một tiếng “loảng xoảng” rất nhỏ: cây sáo gỗ rơi xuống mép đá, lăn vài vòng… rồi cũng rơi theo.
Màn hình Thủy Kính vụn vỡ. Như một tấm kính bị nứt bởi chính cú nhảy đó.
Tối đen.
🟪 @TiênMôn_Ghế_Sau: > "…Hắn mới chỉ là một đứa nhỏ thôi mà…"
🟥 @Sư_Muội_Cảm_Thấy_Tội_Lỗi: > "Cái đó là Ma Đạo Tổ Sư đó hả??? Là hắn đó hả????"
🟦 @Tui_đang_tu_hành_sao_xem_cái_này: > "Trời ơi… đứa nhỏ không thét, không khóc, chỉ nhảy. Đau quá."
@AntiTàĐạo_Giải_Tán: > "Ủa… tui từng chửi hắn tà đạo từ nhỏ… Mà cảnh này… thôi đừng nói nữa." ."
🟧 @Nội_Tâm_Lam_Trạm: > "Lam Trạm… ngươi biết không? Ngươi đã thấy không?"
Ngụy Vô Tiện – người đang đứng xem – vẫn im lặng. Mặt không đổi sắc. Chỉ có một chi tiết: tay hắn đã rớm máu vì móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Lam Vong Cơ đứng ngay bên cạnh, ánh mắt dõi theo vụn kính cuối cùng, khẽ mím môi như muốn nói điều gì – nhưng không nói.
Giang Trừng thì quay mặt đi. Không rõ là tránh nhìn… hay là để giấu ánh mắt của chính mình.
Một tiên môn im bặt. Không một ai dám nói trước Lam Lĩnh lúc này.
Lam Lĩnh không giải thích. Hắn chỉ khẽ nhắm mắt. Một nhịp thở chậm. Giống như chính hắn cũng vừa chứng kiến lần đầu.
Khi mở mắt ra, Thủy Kính bắt đầu khôi phục ánh sáng nhạt.
Bên ngoài Thủy Kính, mọi người vẫn đang lặng im vì cú nhảy của đứa trẻ. Nhưng khi mặt kính sáng lên lại, không hiện cảnh chết chóc hay tan xác — mà là… sương mù.
Không gian mới hiện ra: bên trong một hang đá tối đen, ẩm thấp, lốm đốm ánh sáng tím như từ quặng oán khí, lạnh đến mức thở ra sương.
Ngụy Anh mở mắt, choáng váng. Người cậu nằm trên phiến đá, bên cạnh là vết máu khô, có lẽ từ chính mình. Cậu chưa chết – và không biết vì sao.
Tiếng bước chân rất nhẹ, không phát ra tiếng, nhưng hơi thở thì đầy khí âm. Một bóng người xuất hiện từ trong sương mù – áo đen viền bạc, mặt đeo mặt nạ bằng gỗ điêu khắc hình ngọn lửa lật ngược.
> Người đó quỳ xuống, nghiêng đầu quan sát cậu bé. Rồi… y đưa tay ra, nhẹ giọng:
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
— Danh tính?
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
(lắp bắp vì lạnh và hoảng): — Ta… là… con của Ngụy Thường Trạch. — Cha ta… có lệnh bài…
Cậu lôi từ trong tay áo ướt sũng ra một lệnh bài bằng đồng đen khắc dấu Ngụy, máu vẫn còn dính.
Người đeo mặt nạ lập tức quỳ một gối xuống, cúi đầu rất sâu.
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Kế thừa huyết thống chính thống, mang theo Tổ Lệnh.
NV nam ngoài lề
NV nam ngoài lề
Theo ta. Ngươi phải được đưa về Tông Chủ.
> Người nọ dẫn Ngụy Anh đi sâu qua nhiều tầng đá, mỗi tầng được phong ấn bằng oán khí – nhưng hắn không bị tổn hại. Những vết bùa cổ mở ra đường đi.
Cuối cùng, họ đến một khoảng trống như thạch thất. Ở đó, có một lão nhân mặc trường bào xám tro, ngồi thiền trên một phiến đá cao, xung quanh là hơn mười người quỳ dưới đất, áo choàng đen đồng dạng.
Lão nhân ngẩng đầu – đôi mắt đỏ ngầu nhưng sáng tỏ, khí tức như sương đêm giữa nghĩa địa.
???
???
Ngươi là… Thường Trạch chi tử?
Ngụy Anh gật đầu, đưa lệnh bài ra bằng hai tay. Không nói được thêm lời nào.
???
???
(trầm giọng, khàn như tro bụi) — Là thật.
???
???
Ngụy thị… không tuyệt tự.
Ông quay đầu ra sau:
???
???
— Mang thuốc sinh hồn. Dẫn hắn đi rửa tủy – tẩy mạch. Hắn phải sống. Hắn… là người cuối cùng đủ huyết thống để tiếp tục.
Thủy Kính chợt lóe sáng – rồi tắt.
Ngụy Anh quỳ gối giữa điện thạch của Di Lăng Ngụy thị, cả người vẫn còn run, áo rách và bẩn, máu khô đóng trên tay áo. Nhưng hắn không khóc. Không xin gì cả, chỉ nói.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cha ta là Ngụy Thường Trạch…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Mẹ ta là Tàng Sắc Tán Nhân…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Họ… bị giết ở trên vách núi gần Loạn Táng Cương… Lúc… lúc cha ta chết, trong tay vẫn còn giữ lệnh bài…
Hắn run lên, nhưng vẫn cúi đầu, dốc từng chữ như rút xương sống ra khỏi người.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
(khàn hơn) — Nghe nói… Nếu chết… chưa quá một canh giờ, thì có thể cứu…
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng sáng:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Bây giờ chắc… chắc cũng đã một canh giờ rồi, hoặc hơn rồi…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Cứu là cứu thế nào được nữa?
Giọng hắn không cao, nhưng cả điện đá rơi vào im lặng. Tiếng oán khí trong vách đá cũng như ngừng lại một thoáng.
Tông chủ Ngụy thị đứng lặng, hai tay chắp sau lưng, không nói ngay. Ánh mắt ông già mờ đục mà âm hiểm – nhưng lúc này lại như có vết nứt, khi nhìn đứa bé không khóc lóc, không van xin, chỉ… nói ra sự thật, rồi tự phủ định hy vọng.
Một người đàn ông đã chết. Một người phụ nữ không thuộc dòng huyết. Một đứa trẻ tự mình nhảy vực. Và sau khi được cứu… vẫn nhớ rõ cái gì không cứu được nữa.
Tông chủ khẽ nghiêng đầu, thở ra một tiếng… như trút tro bụi trong cổ họng:
???
???
Ngươi… không xin ai điều gì cả.
???
???
Cũng không trách ai…
???
???
Chỉ lặp lại đúng những gì không thể làm được nữa.
Ông quay đầu nói với người hầu:
???
???
Không cần dẫn đến y sư trước.
???
???
Đưa hắn đến Tịnh Phòng.
???
???
Từ đêm nay, ghi hắn vào Ngụy tộc phổ. Tên: Ngụy Anh.
???
???
Danh phận: truyền nhân huyết mạch cuối cùng.
Cảnh biến mất ngay khoảnh khắc Ngụy Anh được dẫn vào hành lang tối rực ánh phù chú.
bình luận
bình luận
🟪 @Fan_Tổ_Sư_Tâm_Linh: > "Ối trời đất ơi??? Còn có Ngụy thị ở dưới đất nữa á???"
bình luận
bình luận
🟥 @ChuyênGia_MônPhái_Ẩn_Mình: > "Di Lăng Ngụy thị chưa tuyệt chủng… Không phải tà đạo, mà là bị diệt môn!!"
bình luận
bình luận
🟦 @Hội_Chống_Ngu_Muội: > "Vậy ra hắn không chọn Ma đạo… hắn không có lựa chọn nào khác!"
bình luận
bình luận
🟧 @LamTrạm_Dang_Nhìn_Đó: > "Ai đó xem nét mặt Lam Vong Cơ kìa. Im lặng mà ánh mắt… trời ơi…"
bình luận
bình luận
🟦 @TiênMôn_Bình_Luận_Viên: > "Hắn chỉ nói một câu 'Cứu là cứu thế nào được nữa?' mà tôi khóc luôn rồi."
bình luận
bình luận
🟥 @Dùng_Tâm_Đọc_Chuyện: > "Một đứa nhỏ mà nói được câu đó… thì ai trong chúng ta mới là người trưởng thành?"
bình luận
bình luận
🟪 @Phản_Tư_Tiên_Môn: > "Di Lăng Ngụy thị đâu có tà… Tà là cái thế giới khiến một đứa nhỏ tự biết rằng cha mẹ hết được cứu rồi."
bình luận
bình luận
🟨 @LamTrạm_bị_bẻ_gãy: > "Lam Trạm nắm chặt chuôi kiếm kìa… hắn không lên tiếng… nhưng nhìn hắn đứng đó như bị bẻ làm đôi."
Tịnh Phòng là một căn thạch thất hẹp, vách khắc đầy bùa cổ. Không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông khí nhỏ hắt ánh sáng màu máu từ đèn chú.
Ngụy Anh được dẫn vào, có người thay y phục, mang đồ ăn lên. Nhưng không ai nói với hắn điều gì – như một nghi thức im lặng. Hắn cũng không hỏi.
Hắn ăn hết. Không để lại gì. Người Ngụy thị sống sót, không lãng phí.
> Tối đến, một lão giả bước vào, ngồi bên ánh đèn. Không báo danh, không giới thiệu. Ông ta mở miệng:
Lão Già
Lão Già
Ngươi sẽ sống.
Lão Già
Lão Già
Nhưng không có nghĩa là được tha.
Lão Già
Lão Già
Ngươi là truyền nhân. Nhưng kẻ kế thừa Ngụy thị phải mang đủ oán – đủ trí – đủ im lặng.
Ngụy Anh không đáp. Chỉ lặng lẽ đặt bát không xuống, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Vậy dạy ta.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Để lần sau… ta cứu được người.
Thủy Kính tắt dần. Cả quảng trường bị bao phủ bởi im lặng. Những bậc trưởng bối từ các gia tộc – Kim, Lam, Nhiếp, Giang – đều trầm mặc. Họ đã thấy.
Ông lão gật đầu. Lần đầu tiên, trong tịnh phòng của Ngụy thị, một đứa trẻ được ghi nhận là “người Ngụy”.
Giữ biểu cảm cứng, nhưng gân tay nổi rõ. Khi nhìn sang Ngụy Vô Tiện – hắn lại quay đi. Cảm xúc quá phức tạp, không lời nào đủ. Căm giận? Đau lòng? Có cả hai.
Im lặng. Nhưng ai nhìn cũng thấy – môi hắn mím đến bật máu. Trong mắt hắn là một điều gì đó… đã rạn.
bình luận
bình luận
🟪 @Hội_Bảo_Vệ_Anh_Nhỏ: > "Hắn không được khóc. Không ai an ủi. Nhưng hắn vẫn hỏi: 'dạy ta'…"
bình luận
bình luận
@Ký_Giả_Nhân_Gian: > "Đây không phải Tà Đạo. Đây là một đứa trẻ bị buộc phải học cách cứu người bằng oán khí. Vì chẳng ai cứu nó trước."
bình luận
bình luận
🟦 @Tu_Chân_Phản_Tỉnh_Hội: > "Ngụy thị không tà… Chúng ta… tà, khi gọi sự sống sót trong tuyệt vọng là tội lỗi."
Thạch thất bên trong Ngụy thị. Trên mặt đất là một thi thể chó hoang, vừa chết chưa đến một canh giờ.
Lão Già
Lão Già
"Phục Hồn – thức đầu tiên. Không gọi sống. Chỉ mượn nói. Không ép hồn. Chỉ nghe rõ tiếng cuối."*
Lão giả ngồi bên cạnh:
Lão Già
Lão Già
Dùng máu của ngươi
Lão Già
Lão Già
Gọi nó lần cuối.
Lão Già
Lão Già
Không để ai chết trong câm lặng nữa.
Ngụy Anh rạch tay. Máu chảy. Hắn đọc từng câu chú – âm thanh dội vào lòng đất, gợn qua vách đá.
> Thi thể chó run lên. Miệng nó mở ra. Một tiếng kêu nhỏ phát ra: "Đói… lạnh… sợ…"
Ngụy Anh không chớp mắt. Chỉ khẽ nói:
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Ta biết rồi.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Ta không để tiếng cuối biến mất.
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Kể cả của cha ta, nương ta…
Ngụy anh khi bé
Ngụy anh khi bé
Kể cả là ta.
Lúc đó, hắn đã bắt đầu bước vào Đạo. Không phải đạo chính – mà là đạo của kẻ biết mình phải sống sót bằng mọi giá.
Hình ảnh trong kính vụt tắt. Lam Lĩnh bước ra, ánh sáng nhạt chiếu trên áo hắn.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Vừa rồi là tương lai. — Nhưng cũng là quá khứ mà các vị chưa từng nhìn thấy.
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Lam Lĩnh tự Quân Dung
Từ giờ… mỗi cảnh chiếu sẽ mang quy tắc riêng. — Hãy sẵn sàng.
Sau lưng hắn – Thủy Kính lại một lần nữa sáng lên…
___________________________
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
truyện tôi ko ngược mà đúng ko
Tiếu Miên (笑眠)
Tiếu Miên (笑眠)
haha
Hot

Comments

giang tư tự tư uyển

giang tư tự tư uyển

nhưng sao tui nghe mùi ngược ngược đâu đây á

2025-07-04

3

🌺Mẫn Nhi🌺💧🌌

🌺Mẫn Nhi🌺💧🌌

tui chuẩn bị sẵn sàng r 🙂
độc giả của bà Châu làm truyện🫠
ngược chưa ko biết nhưng chắc chắn là có dao 🥲

2025-07-11

0

Tuyết Mây💤[Ngụy Vân]💦

Tuyết Mây💤[Ngụy Vân]💦

Tui nghe mùi ngược nặng đâu đây-)

2025-07-07

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play