Chap 3:Lần gặp cuối...

Căn phòng hôm ấy yên tĩnh lạ thường. Quang Anh đã dọn gần hết đồ đạc, chỉ còn chiếc túi nhỏ đặt nơi đầu giường.
Không còn tiếng cười ồn ào, không còn kiểu vắt chân ngạo nghễ. Chỉ có anh ngồi đó, tựa lưng vào gối, mắt nhìn ra cửa sổ.
Thanh Pháp bước vào đặt nhẹ ly nước ấm lên bàn nói nhỏ.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Cậu ấy sẽ đến. Một chút nữa.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Cảm ơn...và xin lỗi.
Thanh Pháp ngồi xuống cạnh giường khẽ nói.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Cậu có biết, Đức Duy từng xin nghỉ 3 tháng vì suy nhược tâm lý không.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Không.
Quang Anh ngẩn người.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Lúc đó cậu ấy mất một bệnh nhân tự tử. Không phải lỗi của Duy nhưng cậu ấy tự dằn vặt, rồi thu mình lại.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Từ đó ai cũng thấy cậu ấy lạnh lùng, vô cảm hơn lúc trước. Cậu ấy gánh chịu quá nhiều tổn thương, chỉ làm việc như thể được lặp trình.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nhưng thật ra cậu ấy rất sợ, sợ đặt cảm xúc vào ai đó lại không cứu được họ.
Quang Anh siết chặt đôi bàn tay đặt hờ trên đầu gối, điều chỉnh nhịp tim và nhịp thở như thể cố ngăn thứ gì đó đang dân trào trong cơ thể.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Tôi không đến đây để làm khổ cậu ấy. Tôi chỉ...lần đầu trong đời, thích một người mà không cần phải cố gắng để diễn vai gì cả.
Cạch...
Căn phòng mở hé cửa cả hai quay lại.
Đức Duy đứng đó áo blouse trắng, gương mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lần này không còn lạnh. Chỉ là người đang che giấu quá nhiều điều.
Thanh Pháp quay sang nhìn Quang Anh khẽ gật đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng.
...
Toxic độc giả
Toxic độc giả
cắt cắt!!
Toxic độc giả
Toxic độc giả
4 giờ sáng các em làm gì?
Toxic độc giả
Toxic độc giả
Tôi biết mà, các em đang ngủ kiểu dễ thương phải không?
Toxic độc giả
Toxic độc giả
4 giờ sáng lục ảnh đợi album của Quang Anh. Đủ 10 ảnh luôn.
Toxic độc giả
Toxic độc giả
Đợi đi 1 ngày tôi đăng 10 cái story.
...
Quang Anh đứng dậy, bước đến Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Tôi sẽ rời khỏi bệnh viện vào sáng mai, chắc cậu thấy nhẹ nhõm nhỉ?
Anh nói đều giọng nghiêm túc.
Đức Duy không đáp, khoảng lặng như có thể nghe thấy tiếng tim người đối diện.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Tôi không đến để gây áp lực, chỉ muốn gặp cậu...một lần cuối.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Không phải với tư cách bệnh nhân -- mà là một người thật sự quan tâm cậu.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Quang Anh...
Giọng Đức Duy kéo dài mang chút mệt mỏi, trái tim đã trĩu nặng bao lâu nay đã muốn vỡ tung.
Quang Anh nghiêng đầu cười.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Đừng nói gì cả. Tôi biết, cậu vẫn chưa sẵn sàng. Cũng được thôi.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Không sao cả.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nếu một ngày nào đó, cậu thấy ổn hơn. Nếu cậu muốn thử bắt đầu lại, không cần là với tôi -- chỉ cần bắt đầu sống vì bản thân mình.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Hãy nhắn vào số này.
Anh rút trong túi ra một mảnh giấy nhỏ, đặt lên bàn.
Đức Duy nhìn tờ giấy, không cầm cũng không từ chối.
Quang Anh lùi lại một bước, mắt vẫn không rời ánh mắt Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Cậu không cần trả lời tôi ngay bây giờ. Nhưng cảm ơn vì đã khiến tôi biết lần đầu thích một người...lại có thể chân thành đến thế.
Anh quay lưng bước đi, tay đặt vào tay nắm cửa, giọng Đức Duy vang lên.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Anh biết không...ngày hôm đó tôi đã định không quay lại.
Quang Anh dừng bước.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Nhưng khi nghe anh nói tên tôi...không phải nói với tôi mà là người khác.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Tôi đã rất giận...Rất bối rối và cũng rất sợ...
Quang Anh quay người lại, đôi mắt Đức Duy không còn trốn tránh nữa.
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Hoàng Đức Duy-Captainboy
Tôi không sẵn sàng yêu ai, nhưng tôi cũng không sẵn sàng để anh rời đi.
Một nhịp im lặng, Quang Anh khẽ mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Vậy cho tôi cơ hội ở bên cậu -- dù chỉ là ở cạnh cũng được.
Đức Duy không gật đầu cũng không từ chối. Nhưng lần đầu tiên, cậu mỉm cười. Một nụ cười rất nhỏ, rất khẽ nhưng đủ để sưởi ấm.
Đức Duy mỉm cười không có lời đáp, không có hứa hẹn. Chỉ là một nét cong môi rất nhẹ, nhưng với Quang Anh nó như một câu trả lời đợi rất lâu.
Quang Anh nhìn cậu ánh mắt thoáng chút ngỡ ngàng rồi dịu lại. Anh không nói thêm gì, cũng không tiến lại gần, chỉ đứng yên đó, cảm xúc đọng lại.
Một cơn gió từ ô cửa lùa vào, lay nhẹ mảnh rèm trắng. Không gian trâm lại trở nên mơ hồ. Có lẽ mọi thứ bắt đầu từ đây -- không bằng một cái nắm tay, mà bằng sự chấp nhận lặng lẽ.
Đức Duy là người rời khỏi phòng trước. Cậu đi chậm, không vội, như thể không muốn phá vỡ khoảnh khắc mong manh vừa mới hình thành.
Quang Anh không nhìn theo nhưng ngực anh một thứ ấm áp đang lớn dần, làm anh có chút nghẹn lại.
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
Nguyễn Quang Anh-Rhyder
*Mình đã gặp được một người...một người mà dù chỉ đứng gần thôi, bản thân cũng không muốn rời xa*
Tối hôm đó Quang Anh không ngủ,anh ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống khoảng sân vắng bên dưới, nơi ánh đèn vàng mờ phủ lên các lối đi đã tắt người qua lại. Trong tai anh là tiếng bản ghi âm còn dang dở -- một ca khúc chưa từng được công bố, được anh viết vào những đêm gắp gáp sau tour diễn, lúc vẫn còn say mê sân khấu, chưa hiểu gì về cô đơn.
Anh viết lại lời mới, từng câu từng chữ như đang chắt ra từ một cảm xúc thật.
...
Toxic độc giả
Toxic độc giả
tối lên chap 4

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play