Chap 2

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh qua cánh cổng sắt lớn, lặng lẽ tiến vào một khu biệt thự yên tĩnh nằm sâu trong khu dân cư cao cấp bậc nhất thành phố
Trời đã tối. Những bóng đèn vàng vắt qua hàng cây tỏa ánh sáng ấm dịu, Đức vẫn ngủ trong vòng tay Dân. Cậu bé gầy gò, hai má hõm sâu, khuôn mặt nhỏ bé lấm tấm tàn tro của chuyến đi dài
Dân nhìn xuống cậu, cảm giác trong lồng ngực vẫn chưa gọi được thành tên. Có thể là một thứ giống như thương hại. Cũng có thể là... trách nhiệm
Cánh cửa mở. Người quản gia lớn tuổi chạy ra, ngạc nhiên khi thấy cậu chủ bế một đứa trẻ lạ trên tay
Quản gia
Quản gia
Cậu Dân….đứa nhỏ này…?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Dẫn tôi lên phòng khách tầng hai
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Gọi bác sĩ riêng đến ngay. Và chuẩn bị phòng bên cạnh phòng tôi, tối nay tôi muốn ngủ gần để dễ kiểm tra
Quản gia thoáng sững người, nhưng rồi gật đầu vâng dạ, không hỏi thêm gì. Từ nhiều năm nay, cậu chủ nhà này luôn là người kín đáo và khó đoán
Căn phòng mới sáng đèn, mùi tinh dầu nhẹ phảng phất trong không khí. Chiếc giường nhỏ được phủ ga trắng tinh tươm, chăn gối đã được thay sạch
Đức tỉnh dậy trong ánh đèn vàng dịu. Cậu chớp mắt vài lần, nhìn quanh căn phòng rộng lớn mà im ắng. Trần cao, rèm dày, cửa kính kín gió. Bên cạnh giường là một chiếc ghế, nơi Dân đang ngồi, tay cầm ly nước ấm
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu tỉnh rồi
Đức bật ngồi dậy, hơi lùi vào trong, có chút sợ hãi. Ánh mắt hoảng loạn thoáng hiện lên như phản xạ
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Không sao
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu đang ở nhà chú. Không ai làm hại cháu cả
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Đây là đâu?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Là thành phố. Là nơi chú sống
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
…Cháu…cháu không có tiền
Dân bật cười khẽ. Lần này, không phải cười chua xót. Là cười như thể nghe một điều quá ngây thơ
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cháu không cần trả tiền
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Chỉ cần ăn, ngủ, và khỏe lại
Cậu bé cúi đầu, tay níu lấy vạt áo khoác đang mặc. Áo vẫn là của Dân – to, dày và còn vương mùi hương nhè nhẹ của xạ hương
Một lát sau, Đức ngẩng lên, chần chừ hỏi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú có định… nuôi cháu không?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Ừ //đáp ngắn gọn//
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cho đến khi nào?
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Cho đến khi cháu muốn rời đi
Câu trả lời khiến tim Đức chao đảo một nhịp. Lần đầu tiên, cậu nghe một câu nói không có điều kiện. Không có thời hạn
Bác sĩ đến, kiểm tra sức khỏe tổng quát. Không có gì nghiêm trọng ngoài suy nhược nhẹ. Sau khi mọi người rời đi, Dân đích thân dặn dò người giúp việc chuẩn bị cháo loãng và đồ ngủ trẻ em – tất cả đều mua gấp trong đêm
Trước khi tắt đèn, Đức còn hỏi nhỏ
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú có ngủ ở đây không?
Dân đang định quay đi. Nghe vậy, anh đứng lại, nhìn cậu một lúc lâu. Rồi anh kéo chiếc ghế lại gần giường, ngồi xuống
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Chú ở đây
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cháu có thể gọi chú là gì?
Dân trầm ngâm một chút, rồi đáp
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Gọi chú là chú, vậy thôi
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Chú ơi
Hạo Dân ( 24t )
Hạo Dân ( 24t )
Hửm?
Tâm Đức ( 6t )
Tâm Đức ( 6t )
Cảm ơn chú….vì đã không bỏ cháu lại
Dân không nói gì. Chỉ đưa tay xoa đầu cậu bé một cách rất khẽ, như thể chạm nhẹ vào một ký ức cũ kỹ mà chính anh cũng không biết mình từng mang theo
Đêm hôm ấy, trời lại mưa. Nhưng căn phòng nhỏ có ánh đèn vàng, có người đàn ông ngồi yên lặng bên cạnh giường cậu bé mồ côi, lần đầu tiên không lạnh
Hot

Comments

Kemcute_0409

Kemcute_0409

có vẻ tui sẽ thik truyện này nhất roài

2025-07-05

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play