[Kỳ Hâm] Cậu Ấy Là Giới Hạn Của Tôiii
Chap 2: Ánh mắt xuyên qua kính
Căn tin Trường Aurora Prime vào giờ trưa
Tiếng ồn ào của học sinh hòa với âm thanh khay cơm va chạm, mùi đồ ăn lan khắp không gian
Đinh Trình Hâm đứng ở lối vào, tay cầm khay cơm, ánh mắt lặng lẽ đảo qua từng bàn ăn
Bàn nào cũng đủ người. Không có chỗ trống, cũng không có nụ cười nào dành cho cậu.
Cậu cứ đứng đó, lặng lẽ – như một khoảng trống không ai muốn lấp đầy
Bên trong căn tin–bàn trung tâm
Mã Gia Kỳ ngồi im, tay chống cằm, mắt dõi ra khung kính. Ánh sáng xuyên qua cửa chiếu lên gương mặt anh lạnh lẽo và sắc bén
Nghiêm Hạo Tường
Vẫn chưa bị đuổi à? *liếc nhanh về phía cửa*
Lưu Diệu Văn
*khẽ cưỡi* Vào lớp kiểu đó mà vẫn tồn tại được tới giờ, giỏi thật
Mã Gia Kỳ
Tụi bây rảnh quá rồi đấy *ánh mắt không rời cửa sổ*
Không ai nói thêm gì. Một câu đủ khiến không khí khựng lại
Ngay lúc đó ở lối vào căn tin
Tống Á Hiên tiến lại gần, khẽ chạm vai cậu
Tống Á Hiên
Ngoài kia còn bàn trống. Cậu ăn cùng tụi mình đi
Hạ Tuấn Lâm
Bàn sát cửa sổ, có gió mát. Bọn mình cũng mới ngồi
Đinh Trình Hâm
cảm ơn...mình đi liền *khẽ cười*
Nắng xuyên qua tán cây, gió thổi nhè nhẹ. Không khí nơi này dễ chịu hơn nhiều
Tống Á Hiên
Cậu là học sinh học bỏng à?
Đinh Trình Hâm
Ừm...mình được tuyển vào hệ ưu tú
Hạ Tuấn Lâm
Cậu có biết sáng nơi cậu nơi đúng chỗ mà nguyên học kỳ không ai dám ngồi không?
Đinh Trình Hâm
Mình không biết... *cụp mắt*
Tống Á Hiên
Cái ghế đó từng là của Thẩm Chiêu Nhiên
Tống Á Hiên
Từ lúc cô ta rời trường vài tháng, cái ghế đó bị bỏ trống. Ai cũng ngầm hiểu đó là "vùng cấm"
Hạ Tuấn Lâm
Trước đây Mã Ca với cô ta ngồi cạnh nhau, họ là thanh mai trúc mã á
Hạ Tuấn Lâm
Mà cậu thì ngồi ngay từ đầu. Gây chú ý hơi sớm rồi nha
Đinh Trình Hâm
Mình không cố ý
Đinh Trình Hâm
Mình chỉ...muốn yên ổn học thôi
Hạ Tuấn Lâm
Ở trường này, "yên ổn" là thứ khó kiếm nhất đó
Đinh Trình Hâm
*lo lắng* Thật sao....
Tống Á Hiên
Không sao đâu, có gì cần giúp tụi mình sẵn lòng *cười nhẹ*
Bên trong căn tin, Mã Gia Kỳ vẫn ngồi tựa vô ghế, ánh mắt không rời cái bàn ngoài sân
Cái nhìn tưởng như vô hồn đó, nhưng lại...sâu và lâu hơn bình thường
Lưu Diệu Văn
*nhìn theo* Cậu nhìn ngoài đó hơi lâu rồi đấy
Mã Gia Kỳ
Chỉ đang quan sát...thứ không nên xuất hiện ở đây *không thay đổi biểu cảm*
Nghiêm Hạo Tường
*nhìn* Cậu học sinh mới à?
Mã Gia Kỳ
Ăn đi. Lo chuyện mình trước đã
Tay anh siết nhẹ đến mức phát ra tiếng "cạch"
Cuối căn tin, nơi ánh sáng không chạm tới
Thẩm Chiêu Nhiên tựa vào tường, ánh mắt sắc lẻm xuyên qua lớp kính. Khương Du đứng bên cạnh, giọng không cao không thấp
Khương Du
Cậu đoán đúng. Gia Kỳ đang để mắt đến cậu học sinh mới đó
Thẩm Chiêu Nhiên
*khẽ nhếch môi* Tôi nhận ra từ ánh mắt đó
Khương Du
Vậy...giờ tính sao?
Thẩm Chiêu Nhiên
Nếu Mã Ca thực sự để tâm đến cậu ta...
Thẩm Chiêu Nhiên
Vậy thì...để xem, người mới sẽ chịu nổi bao lâu * giọng sắc lạnh*
Ngoài sân, Đinh Trình Hâm bất chợt quay đầu. Ánh mắt cậu va chạm với ánh mắt của Mã Gia Kỳ xuyên qua hai lớp kính
Chỉ một vài giây, nhưng lại rất dài. Trong ánh mắt đó, không rõ là lạnh lùng, cảnh cáo...hay một điều gì đó chưa gọi thành tên
Đinh Trình Hâm siết chặt muỗng, trong lòng bất chợt run lên một nhịp
Comments