[Kỳ Hâm] Cậu Ấy Là Giới Hạn Của Tôiii
Chap 3: Giới Hạn
Sau giờ ăn trưa, cậu trở lại lớp không khí trầm lặng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hắt nhẹ lên nền gạch
Cậu liếc về cuối lớp. Mã Gia Kỳ vẫn ngồi một mình, ghế cạnh anh ta vẫn còn trống
Cậu lặng lẽ rẽ sang góc ngoài gần tường, ngồi xuống. Vừa mở hộc bàn ra, cậu khựng lại
Một mảnh giấy gấp gọn được ai đó nhét sát vào cạnh, vẫn còn mới
"Đừng xen vào chỗ không thuộc về mình. Biết điều thì cút"
Không ký tên. Nết chữ thẳng, gọn và sắc bén
Ở dưới sân trường, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm vẫy tay khi thấy cậu ngồi một mình
Tống Á Hiên
Ê, cậu qua đây ngồi với bọn tớ nè
Đinh Trình Hâm
Ừm... *đi qua*
Hạ Tuấn Lâm
Có chuyện gì sao nhìn cậu trông mệt mỏi thế?
Đinh Trình Hâm
Tớ thấy hơi ngột ngạt chút thôi
Tống Á Hiên
Mình nghe có người nhét giấy đe dọa cậu. Thiệt không vậy? *tò mò*
Đinh Trình Hâm
*gật đầu* Chắc có người không thích mình
Hạ Tuấn Lâm
Cậu cứ kệ họ đi *vỗ vai*
Hạ Tuấn Lâm
Đừng lo lắng quá
Tống Á Hiên
Chả phải ở đây còn có bọn tớ sao
Cậu nhìn 2 người họ, hơi mỉm cười. Lần đầu tiên trong ngày, cậu thấy mình không hoàn toàn lạc lõng
Trong khi đó, Nghiêm Hạo Tường gác tay ra ngoài hành lang, ánh mắt liếc về phía bàn cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Chuyện tờ giấy lan nhanh thật
Nghiêm Hạo Tường
Không ai nhận là thủ phạm à??
Lưu Diệu Văn
Chắc ai đó thấy cậu ta ngồi gần Gia Kỳ nên khó chịu thôi
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng dù gì cậu ta cũng tự đổi chỗ rồi còn gì *thắc mắc*
Nghiêm Hạo Tường
Gia Kỳ, mầy nói gì đi *nhìn anh*
Mã Gia Kỳ
Chuyện đó không liên quan tới tôi *nhìn cửa sổ*
Nghiêm Hạo Tường
Hồi sáng, tao thấy mầy cứ nhìn cậu ta hoài
Mã Gia Kỳ
Nhìn ra cửa tình cờ trùng hướng thôi *lạnh nhạt*
Nghiêm Hạo Tường
"Tin được không trời" *nghi ngờ*
Ở một góc nào đó, Khương Du đứng tựa lan can, tay khoanh trước ngực.
Thẩm Chiêu Nhiên dựa vào tường, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cậu
Khương Du
Cậu nhét mảnh giấy đó hả?
Thẩm Chiêu Nhiên
Ừ, thì sao? *cười nhạt*
Khương Du
Người ta đang xì xào kìa
Khương Du
Với lại, Gia Kỳ hình như chú ý tới cậu rồi
Thẩm Chiêu Nhiên
Chính vì vậy tôi mới phải nhắc trước
Thẩm Chiêu Nhiên
Mã Gia Kỳ là của tôi. Tôi không cho phép kẻ khác bước vào cuộc sống của ảnh *nhìn Du*
Bầu không khí trở nên nặng nè hơn, Khương Du im lặng, ánh mắt chùng xuống, không nói gì thêm nữa
Thời gian cứ trôi cho tới cuối giờ, cậu đang dọn tập thì làm rơi mảnh giấy. Một bàn tay khác nhặt lên trước cậu.
Mắt anh liếc qua dòng chữ rồi ném nhẹ tờ giấy lên bàn cậu
Đinh Trình Hâm
Hả *khó hiểu*
Mã Gia Kỳ
Sao không vứt đi giữ làm gì?
Đinh Trình Hâm
Àa mình quên mất
Mã Gia Kỳ
Lớp này là vậy đó. Nhưng nếu cậu bị làm phiền lần nữa, nói với tôi *xoa đầu*
Mã Gia Kỳ
Tôi không thích lớp bị xáo trộn vì chuyện này
Mã Gia Kỳ
Và tôi cũng không thích bị nhắc tên trong mấy vụ vớ vẫn
Nói rồi anh quay lưng bước đi, tay đút túi, bóng lưng anh khuấy sau khung cửa lớp.
Cậu nhìn theo, lòng bối rối. Từng lời anh nói nghe thật xa cách, nhưng chẳng hiểu sao...lại khiến cậu thấy an toàn hơn.
Comments