[Bâng×Quý] Cái Giá Của Sự Trưởng Thành
Chap2:"Em cứ là chính em"
Sáng hôm sau, căn phòng vẫn ám mùi ẩm mốc.Nguyễn Ngọc Quý thức dậy trong vòng tay của Thóng Lai Bâng.
Nguyễn Ngọc Quý
A-anh không ngủ sao!?
Thóng Lai Bâng
//Quầng mắt thâm đen,nhưng ánh mắt vẫn kiên định//
Thóng Lai Bâng
Anh cũng đã từng trải qua khoảng thời gian y như em vậy //thì thầm//
Nguyễn Ngọc Quý
//Nheo mắt+ngồi dậy//
Nguyễn Ngọc Quý
Em không tin, anh lúc nào cũng ngẩng cao đầu. Còn em...giống như một kẻ hèn đang chạy trốn mọi thứ!!
Thóng Lai Bâng
Anh ngẩng đầu là vì....Anh đã từng bị đạp xuống tận đáy rồi!
Bâng ngước lên nhìn trần nha như đang nhìn vào chính mảng kí ức tăm tối của mình.
Thóng Lai Bâng
Anh công khai yêu một chàng trai năm 17tuổi. Sau hôm đó, bố anh đã đập anh một trận thừa sống thiếu chết. Mẹ thì quý xuống cầu xin anh từ bỏ. Còn người đó...bỏ đi không một lời.
Nguyễn Ngọc Quý
//Bỗng dưng em thấy cổ họng mình nghẹn lại.// Anh đã làm gì sạ đó!?
Nguyễn Ngọc Quý
//Giật mình// A-anh!?
Thóng Lai Bâng
Nhưng không chết, chỉ là kể từ đó...ann đã chết theo một nghĩa khác.
Thóng Lai Bâng
Tầm hồn anh đã ngừng thở, tim anh đã ngừng đập kể từ ngày hôm đó.
Thóng Lai Bâng
...Cho đến khi, em xuất hiện.
Giọng anh đều đều, không chút cảm xúc. Nhưng em hiểu, đó là nỗi đau đã đóng vảy, không thể chạm vào mà không rướm máu.
Nguyễn Ngọc Quý
Vậy thì anh không sợ...em sẽ kéo anh vào hố sâu của em à!?
Thóng Lai Bâng
//khẽ cười, một nụ cười buồn mà dịu dàng, ấm áp// Không!
Chỉ một chữ.Nhưng cũng đủ để trái tim em run lên.
Nguyễn Ngọc Quý
//Cúi đầu, cố gắng dấu đôi mắt đỏ hoe rướm lệ//
Nguyễn Ngọc Quý
Em...em cũng đã cố gắng sống như kẻ bình thường nhưng càng lớn em mới ngộ ra rằng, mìm sẽ không bao giờ là thứ họ chấp nhận được!!
Thóng Lai Bâng
Em cứ là chính em.Trưởng thành không có nghĩa là phải đánh mất bản thân.
Comments